Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 902:

Chương 902:Chương 902:
Chương 902:
Ăn xong bữa cơm, Cố Bắc Từ và Tư Thần đi dạo men theo dọc con phố cổ bên sông.
"Thành Tây giờ đây phát triển không như Thành Đông, dọc đường sông Lâm đều là những ngôi nhà gạch đỏ cũ được lưu truyên lại từ thời dân quốc, chính phủ không muốn di dời với giá cao, đa số những căn nhà cũ đều lâu năm đã không tu sửa, gân như người không thể ở, những người trẻ tuổi gặp cũng không nhiều."
Tư Thần nói đến đây, nghiêng người chặn Cố Bắc Từ lại.
"Nhà hàng thương nhăng vừa ñôi, thực ra vẫn không ngon bằng bên ngoài trường học của chúng ra."
Cố Bắc Từ dừng bước chân lại, cong môi cười ranh mãnh.
"Người hiểu tớ, cũng chỉ có Thần Thần, thực ra tớ không đến đây để ăn cơm.”
"Vậy cậu vô duyên vô cớ đến đây làm gì vậy? Nhà tổ của nhà họ Cố, hình như cũng không ở đây mà?”
"Nhà tổ của nhà họ Cố đã sớm bị đổ rồi, dù sao thì mẹ tớ cũng chưa từng thấy qua, ba tớ cùng không để ý nó có được sửa chữa hay không?
Cố Bắc Từ vẫy vẫy tay, nhưng ánh mắt lại nhìn xung quanh.
"Còn về mục đích của tớ khi đến đây, thành thật mà nói, là vì đến tìm một người.'
Giọng nói của cô vừa rơi xuống, gần cửa một tiệm may ở đường sông, có vài người đàn ông trung niên và cụ ông dựng lên một bàn cờ tướng, có một người đàn ông trung niên đang đánh cờ đột nhiên hét lên.
"Chiếu tướng!"
"Lão Lý, ông chiếu tướng cái gì chứt" "Bước tiếp theo là tôi chiếu tướng rồi, nhắc trước đấy có được không?”
Người đàn ông trung niên tay câm chiếc quạt lá cọ kiểu xưa, bất mãn đáp lại.
Cố Bắc Từ khẽ cười, liếc nhìn Tư Thân.
"Bây giờ tớ cảm thấy, tớ đã tìm được người này rồi."
“Tìm được ai cơ?"
Tư Thần ngẩn người, khoanh tay ngôi nhìn Cố Bắc Từ đi về phía các ông cụ đang đánh cờ kia.
"Ông, ông ấy đang lừa ông đó, ông đi một bước như thế này, liên ăn quân của ông ấy rồi!"
Cố Bắc Từ nói với ông cụ tóc trắng ở phía đối diện, ông cụ vừa nghe thấy, lập tức làm theo lời chỉ dẫn của cô, con mã vừa nhảy về trước một bước, liền vỗ đùi vui sướng! "Lão Lý! Ông nhìn thấy chưa, đây mới gọi là chiếu tướng này!"
"Hừi Ta nói tiểu nha này có chuyện gì sao? Xem cờ có hiểu quân tử không vậy chứ?”
Ông cụ được gọi là lão Lý tức giận đứng lên, lườm Cố Bắc Từ.
"Ông cũng nói rồi đó, cháu là tiểu nha đầu, tiểu nha đầu thì sao là quân tử được chứ ạ? Hơn nữa, nước cờ của ông vốn dĩ đã tệ rồi, nửa tiếng sau ông cụ này cũng sẽ thắng ông thôi, cháu chỉ là giúp ông tiết kiệm thời gian mà thôi."
Cố Bắc Từ cười tít mắt nhìn ông lão, còn đặc biệt để lộ ra hai chiếc răng nanh.
"Cháu là đứa nhỏ xui xẻo của nhà ai, mà lại chạy đến đây gây sự với ta vậy?"
"Ông lão tức giận giậm chân, lớn tiếng gào lên.
Cố Bắc Từ chậm rãi xoè lòng bàn tay ra, để lộ ra chiếc chìa khoá hoen gỉ. "Chú Lý, cháu là con gái của bạn cũ, đặc biệt đến đây để lấy một thứ giống như thế này của tiền bối, chú không để tiểu bối đến nhà uống trà sao?”
Cố Bắc Từ nói xong, liên làm ra vẻ muốn đi vê phía tiệm may phía sau lão đầu.
Lão đầu chặn cửa ở cửa theo tiêm thức, ánh mắt lập tức từ phố phường trở nên sắc bén mà lạnh lùng.
"Chìa khoá này, cháu lấy từ đâu ra vậy?"
Dường như chỉ cần Cố Bắc Từ nói một chữ, giây tiếp theo đầu của cô có thể tạm biệt cổ của cô luôn vậy.
"Đương nhiên là mẹ cháu đưa cho cháu rồi, còn có thể lấy ở đâu được ạ? Tình nghĩa của Giang Nam Lý gia, cũng không dễ tìm đâu nha!"
Cố Bắc Từ cất chìa khoá, nói với ý vị sâu xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận