Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 581:

Chương 581:Chương 581:
Chương 581:
Không ngờ rằng ở đầu dây bên kia điện thoại, Đỗ Thư Nhã lại dạy dỗ Diệp Khản một trận với thái độ kiên quyết.
"Ôi, Thư Nhã, không phải là tôi càn quấy, là Cố Bắc Từ càn quấy, lão đại quá bất công mà."
Diệp Khản xấu hổ xoa mũi, trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy, thuận tiện đem những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, kể ngọn ngành với Đỗ Thư Nhã một lượt.
"Cô thử nói xem, đem ngôi sao Châu Phi mà lão đại không dễ dàng gì mới có thể mang về ném xuống đất không nói, càng quá đáng hơn là, lại có thể bỏ đi khỏi nhà, nếu nói tôi cần người phụ nữ này căn bản là không thể cần!
Nếu như khi đó là cô với lão đại ở bên nhau, không biết cuộc sống của tôi và Chiến Anh sẽ yên tâm đến nhường nào, Hoắc Thị chúng ta cũng chắc chắn sẽ to lớn hơn bây giời"
Diệp Khản tự mình than thở, mà trong phòng tổng thống ở bên kia bờ đại dương, Đỗ Thư Nhã đứng ở cửa sổ sát đất, khi nghe thấy Diệp Khản nói Cố Bắc Từ ném ngôi sao Châu Phi, khoé môi lập tức nâng lên, nở một nụ cười không thành tiếng.
Đợi Diệp Khản phàn nàn xong, cô ta mới trịnh trọng nghiêm túc dạy dỗ anh ta.
"Những lời này anh chỉ có thể nói trước mặt tôi thôi nhé, sau này tuyệt đối đừng nhắc đến trước mặt A Triệt, A Từ dù sao cũng là cô bé chúng tôi nhìn trưởng thành, tôi nghe nói cô ấy bây giờ càng ngày càng ưu tú, anh phải thừa nhận điều này.
Người phụ nữ có thể được A Triệt chọn, tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường, anh coi anh ấy là anh em, lẽ nào không ủng hộ anh ấy mà lại phản đối anh ấy sao?"
Sau khi Diệp Khản nghe thấy những lời này, trong lòng liên cảm thấy Đỗ Thư Nhã hiểu rõ đại nghĩa, hơn so với Cố Bắc Từ, thiên kim tiểu thư ma quỷ ương bướng kia, không biết cao hơn bao nhiêu cấp bậc.
"Ừm, cô mau chóng quay về đi, hiện tại bên này sắp rối tung hết lên rồi, bây giờ lão đại ngay cả thuốc cô mang về cũng không chịu uống, tôi thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, chứng nóng nảy chống đối lại người khác của anh ấy sẽ lại thêm nặng!"
'A Triệt thật là...
Đâu dây bên kia điện thoại, Đỗ Thư Nhã cố ý làm ra giọng điệu lo lắng, thời dài nói.
"Thôi bỏ đi, anh với Chiến Anh không một người nào có thể thuyết phục được anh ấy, vẫn là đợi tôi trở về rồi lại thuyết phục anh ấy vậy." "Tôi cầu xin cô trở vê sớm một chút nhé, chỉ có điều cô không thể gặp được tôi rồi, tôi đã bị điều đến Châu Phi rồi..."
Diệp Khản than khóc một tiếng, nhưng Đỗ Thư Nhã lại hơi cau mày, không muốn nghe nữa.
"Được rồi, anh cứ đi đi nhé, tôi còn có việc.
Nói xong, cô không khách sáo cúp luôn điện thoại, nâng mắt nhìn màn đêm vô tận ngoài cửa sổ, ở trong phòng chỉ có một mình cô ta, đột nhiên cô ta dân dân nở một nụ cười kỳ dị, sau đó nụ cười này không ngừng to hơn, thậm chí trong không gian còn vang to hơn, phát ra tiếng cười kỳ dị.
“Ha ha ha ha hail"
Cuối cùng nụ cười trên mặt của ta càng dữ tợn, thậm chí không thể đứng thẳng lưng.
"Cố Bắc Từ, xem ra chuỗi ngôi sao Châu Phi kia đã phát huy một chút tác dụng rồi, cô cuối cùng cũng nhớ lại được một chút rồi phải không?”
Đỗ Thư Nhã đưa tay vuốt ve hình bóng của mình trong gương, hai mắt càng u ám tàn nhẫn.
"Tiếp theo đây, cô cứ từ từ hưởng thụ ký ức mà tôi chuẩn bị cho cô đi..."
Phượng Hoàng, phòng ngủ.
"AIH"
Cố Bắc Từ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, từ trên giường ngồi dậy, cô mơ thấy Đại Ma Vương ôm Đỗ Thư Nhã, từng bước từng bước rời xa cô.
"May quá, chỉ là một giấc mơ..."
Cô vừa tự lẩm bẩm an ui bản thân, vừa đưa tay lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán, bỗng nhiên phát hiện, chỉ còn một mình bản thân nằm trên giường lên.
"Ø? Đại Ma Vương đâu?"
Cô vừa định xuống giường đi tìm, thì lại nhìn thấy một tờ ghi chú trên đầu giường, ở trên mặt viết một hàng chữ rông bay phượng múa.
Là của Đại Ma Vương để lại, nói với cô, anh đã không sao, đã đến công ty rồi.
"Phù... cuối cùng cũng tốt rồi."
Cố Bắc Từ vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng hơn, cô vội vàng lấy điện thoại, bấm xuống một dãy số...
Bạn cần đăng nhập để bình luận