Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 917:

Chương 917:Chương 917:
Chương 917:
Tưởng Ngọc Đường ngã xuống dưới đất, gào thét một cách huênh hoang hách dịch, chỉ trong tích tắc đã bị quả đấm thép của người bên Cục an ninh quốc gia giáng cho một bài học.
Cố Bắc Từ ngay cả liếc nhìn cũng không thèm đếm xỉa đến, giữa trận hò hét hỗn chiến, cô chậm rãi đi tới phía cổng, mở cửa ra, sau đó thong thả đóng cửa rồi khóa trái lại.
Ánh sáng buổi chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu rọi xuống sàn phòng khách, chia căn phòng thành hai thế giới sáng và tối. Lúc này, Cố Bắc Từ đột nhiên phát hiện thấy một bóng đen hình như đổ bóng xuống từ phía trên cửa sổ.
Là ai?"
Cố Bắc Từ lập tức hét lên, chạy theo bóng đen đó đi tới phía cửa sổ sát đất, cô vội vàng mở toang cửa sổ, bước ra ban công nhìn xuống, nhưng phía dưới không hề có một bóng người.
"Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm nồi sao?"
Cố Bắc Từ vẻ mặt đầy mơ hồ khó hiểu, lấy điện thoại ra gọi điện cho chị Hồng.
"Chị Hồng, bên trong nhà tôi chị cũng có sắp xếp người sao?"
"Không có, chẳng phải cô không muốn sắp xếp vệ sĩ bên cạnh à? Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì, chắc có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi. Tôi nhìn thấy một bóng đen trong nhà, nhưng khi đuổi theo ra ngoài thì lại không thấy gì."
"Chắc là do cô thần hồn nát thần tính rôi. Cửa nhà cô được giám sát 24/24. Nếu có ai vào, tôi sẽ gọi cảnh sát."
Những điều chị Hồng nói làm Cố Bắc Từ được an ủi và yên tâm hơn. "Chắc là do tôi đã nghĩ nhiều rồi."
Cố Bắc Từ cúp điện thoại, tiếng ồn ào bên ngoài cũng đã ngưng, Cục an ninh quốc gia quả đúng là chuyên nghiệp. Khi cô tắm xong bước ra, thì vừa lúc Tư Thần câm quần áo đi vào.
"Mình nhìn thấy Tưởng Ngọc Đường bị đánh tới tới mặt mày bâm tím, bị người ta khiêng đi rồi. Cậu ra tay nặng như vậy không sợ Tưởng Ngọc Đường sẽ trả thù sao?"
"Mình dám làm như vậy là vì biết chắc rằng hắn ta sẽ không dám làm gì mình."
Thực ra, dạng người cặn bã như Tưởng Ngọc Đường căn bản không có khả năng trả đũa lại. Nhưng câu này Cố Bắc Từ giữ ở trong lòng chứ không nói ra.
Trong giấc mơ, Đại Ma Vương đã từng nói rằng nếu em muốn người khác tin những gì em nói, thì em phải làm được điều đó trước đã.
"Thử thời vô thanh thắng hữu thanh" (Trong lúc này, không có âm thanh còn hơn có âm thanh) (*Câu thơ trong bài thơ "Tỳ bà hành" của Bạch Cư Dị)
Tư Thần nhún vai, không tiếp tục đề tài này nữa, cô đặt quần áo xuống sô pha.
"Những đồ này đều là mình đặc biệt nhờ bạn đem về từ Paris đó. Thử xem nào, ngày mai không được để cho Đỗ Thư Tĩnh qua mặt đâu đó.'
"Biết ngay là Thần Thần tốt với mình nhất mài"
Lúc ấy Cố Bắc Từ cười híp mắt nhảy bổ về phía Tư Thần và hôn chụt lên má cô một cái.
"Mau tránh xa mình ra, hôn lên mặt mình đầy nước miếng! Mình vẫn chưa tha thứ cho cậu đâu đó!"
Tư Thần đẩy Cố Bắc Từ ra với vẻ mặt kinh tởm, còn cố tình nhấn mạnh một cách đầy kiêu ngạo.
Cố Bắc Từ vờ như không nghe thấy gì, ôm lấy cô nũng nịu.
"Không sao, mình sẽ từ từ cố gắng, ra sức khiến cho nữ thần phải tha thứ thì thôi
Tư Thần bị khuất phục bởi cái vẻ vô lại này và không buồn gây với cô nữa.
"Ngày mai cậu phải đi làm bên Hoắc thị rồi. Vì là trợ lý riêng của Hoắc Tư Triệt nên chắc chắn sẽ ở cạnh anh ấy cả ngày, cậu đã nghĩ kỹ sẽ đối diện với anh ấy như thế nào chưa?”
"Vẫn chưa."
Cố Bắc Từ thẳng thắn trả lời, đứng dậy đi đến bên cửa sổ để ngắm cảnh đêm man mác bên ngoài.
"Thân Thần, bỗng nhiên mình phát hiện ra mình có thể hiểu được tâm trạng của anh ấy lúc đó rồi..." "Là lúc nào? Khi nào cơ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận