Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1056:

Chương 1056:Chương 1056:
Chương 1056:
"Mẹ nó, cậu nhìn thấy chưa? Cái thứ gì không biết!"
"Tổng giám đốc, nếu như sau này Dương Vận trả thù chúng ta, chúng ta phải làm thế nào đây?”
"Trả thù? Cậu ta cũng phải có thực lực mới có thể trả thù, cậu ta không thể vượt qua cửa ải khó khắc trước mắt này đâu!"
Tưởng Ngọc Đường cười lạnh, ở đáy mắt đều là sự tính toán.
"Tại sao?"
Tiểu Trương vẻ mặt đầy nghi hoặc, Tưởng Ngọc Đường đập vào đầu hắn, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cậu là heo à! Năm đó chúng ta nhận hai hạng mục Định Bắc, đã đắc tội với các địa ốc ở cả Đế Kinh, những người này đều chỉ mong sao chúng ta chết đi, đến lúc đó, từng người một sẽ đến giậu đổ bìm leo!"
Tưởng Ngọc Đường càng nói càng hưng phấn.
"Đến lúc đó Dương Vận không vay được tiền, lại bị kẻ thù giãm chết, cậu ta liền xong đời rồi! Vừa vặn, kẻ thù mà chúng ta đụng phải, sẽ đổ dồn vào một hình cậu ta là được!"
Dưới giường, không thể để cho người khác ngủ ngon, Tưởng Ngọc Đường đã nghĩ đến bước này, từ ngày anh ta hợp tác với Lý Thị.
"Tưởng tổng, anh thật là mưu kế thần tình, tôi phái phục rồi!"
Tiểu Trương lập tức tâng bốc Tưởng Ngọc Đường.
"Ai ya, năm nay thật là một năm đây vận may rơi xuống đầu ông đây mài"
Tưởng Ngọc Đường nhàn nhã lấy ta một chai rượu, lúc này cửa lại bị đẩy ra lân nữa, dì Dương xụ mặt bước vào. "Tưởng tổng, Lý Thị bên kia thúc giục cậu gửi điều khoản sang đó, bọn họ đã bắt đầu sản xuất lô trí tuệ nhân tạo đầu tiên rồi, cậu vẫn nên suy nghĩ cẩn thận, rồi hãy ký."
"Không cần!"
Vốn dĩ Tưởng Ngọc Đường thấy người họ Dương bước vào, còn định cẩn thận nhìn chi tiết một chút, nhưng nghe thấy bà nói như vậy, anh ta lập tức không chút do dự ký tên của bản thân, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
"Được rồi, dù sao thì tôi cũng đã nhắc nhở cậu rồi, sau này cậu đừng có hối hận!"
"Đương nhiên tôi sẽ không hối hận, diễn xuất của bà còn phải chân thật hơn một chút, đừng để sau khi tôi ký tên rồi, lại sụp mặt xuống."
Tưởng Ngọc Đường liếc nhìn dì Dương với vẻ trào phúng. Dì Dương không nói gì, mang theo văn kiện xoay người rời đi, đợi đến khi cửa đóng lại, vẻ phiên muộn sầu bi trên khuôn mặt bà vừa rồi, trong chớp mắt biến thành vui vẻ, thậm chí còn không nhịn được bật cười.
"Thật là ngu đần đến mức không thể cứu chữal"
Dì Dương cúi đầu, lập tức gửi tin nhắn cho Cố Bắc Từ.
[Dì Dương: Tưởng Ngọc Đường và Dương Vận xích mích, Dương Thị rơi vào khủng hoảng kinh tế. ]
Sáng sớm, Cố Bắc Từ đang trang điểm thì đột nhiên nhận được một tin nhắn, đúng lúc cô cũng đã trang điểm xong bước cuối cùng, thế nên cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn của dì Dương.
[Cố Bắc Từ: Rất tốt, dì Dương vất vả rồi. ]
Lúc này, điện thoại trong tay lại truyên đến tin nhắn thúc giục của A Kiêu, khiến cô phải vội vàng xuống ăn sáng, những người khác đều sắp ăn xong rồi, chuẩn bị xuất phát rồi.
Cố Bắc Từ vội vàng thu dọn đồ đạc, hôm nay, cô và A Kiều sẽ đến thực địa khảo sát trung tâm lưu trữ, cho nên phải ăn mặc nhẹ nhàng một chút, cô chọn một đôi giày thể thao không có gót, cùng với chiếc áo sơ mi và quần dài đơn giản, khi rời đi, cô nhìn thấy túi thơm nhỏ ở trên bàn trang điểm.
Bởi vì bị hun ở lò hương liệu, nên trên bê mặt vẫn có chút vết đen khó tẩy đi, nhìn có chút bẩn.
Vốn dĩ Cố Bắc Từ muốn để nó lại, nhưng trong chớp mắt, tâm trí cô chợt nhớ đến lời của người đàn ông kia khi bước ra khỏi cửa, thế nên vẫn quay lại, treo lên người mình lân nữa.
Đợi đến khi cô đến nhà ăn, tất cả mọi người đều tập trung ăn hết rồi, may mà ở bên cạnh Đại Ma Vương còn một chỗ trống, không cần nghĩ, cũng biết rằng, anh đặc biệt để cho cô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận