Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 858:

Chương 858:Chương 858:
Chương 858:
"Cậu ta ở phòng chăm sóc đặc biệt dưới tầng."
Đôi mắt ảm đạm của Cố Bắc Từ, vì một câu này mà lại lần nữa lấy lại ánh sáng.
"Nhưng mà tôi nghĩ mỗi một người ở đây đều không hy vọng Hoắc Tư Triệt có liên quan gì đến cô nữa, cô còn đúng thật là người làm người thần đều căm phẫn nha."
Dịch Đăng bỗng lại bổ sung thêm một câu mỉa mai, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Cố Bắc Từ, cánh tay giấu dưới chăn của cô lặng lẽ cử động một chút, không biết có phải là những thứ thuốc Dịch Đăng vừa mới tiêm cho cô phát huy tác dụng hay không, bây giờ cô đã có sức lực để cử động rồi. Cố Bắc Từ cảnh giác quan sát xung quanh một lượt, phát hiện căn bản chẳng có ai quan tâm cô như thế nào. Cũng đúng, tất cả người ở đây đều ghét cô, không đếm xỉa cô.
Trái lại... là một chuyện tốt.
Đêm khuya.
Cố Bắc Từ vẫn luôn mở to mắt, đợi ánh trăng ngoài cửa bị mây đen dần che kín, sau đó từ từ di chuyển từ trên giường xuống, quá trình so với tưởng tượng của cô dễ dàng hơn rất nhiều, có lẽ thời gian cô nằm giường vốn không quá lâu, cho nên bắp thịt vẫn còn chưa teo nhỏ lại nghiêm trọng như thế.
Cũng có thể là... Cố Bắc Từ nghĩ đến ban ngày Dịch Đăng tiêm cho cô một mũi kia.
"Có lẽ anh ta là một người tốt ngoài lạnh trong nóng nhỉ."
Không quản được nhiều như thế nữa, thời gian ban đêm rất quý giá, cô lặng lẽ di chuyển đến bên cửa, xuyên qua lỗ kính nhỏ trên cửa nhìn ra bên ngoài, trên hành lang không có một bóng người, quả nhiên không có ai trông coi cô.
"Két két!"
Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, dựa theo lời Dịch Đăng nói lúc sáng, xoay qua hành lang, xuôi theo câu thang xuống tới tâng dưới, mới phát hiện đây là một nơi cực kỳ xa hoa, nhưng mà bệnh viện tư nhân cỡ nhỏ chỉ có mấy phòng bệnh, mà phòng chăm sóc đặc biệt thì chỉ có một cái.
Cô không cần nghĩ cũng biết đại ma vương ở đâu, điều kỳ lạ là, phòng bệnh của đại ma vương cũng không có ai đặc biệt trông coi.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện lần trước cô với đại ma vương ở phòng bệnh cũng không có ai trông coi, Cố Bắc Từ cũng không để ở trong lòng. Cô lập tức nhanh chóng qua bên đó, nghiêng mình lách vào trong phòng bệnh, cô vậy mà lại không chú ý tới, cửa phòng chăm sóc tích cực ngay từ đầu đã không đóng.
Dựa vào ánh mắt lờ mờ, cô nhìn thấy người đàn ông đeo máy thở, yên tĩnh nằm ở trên giường, cũng không có bất kỳ sức sống qì.
Tim Cố Bắc Từ thắt lại, lập tức chạy vào, nắm chặt tay Hoắc Tư Triệt, nước mắt không tự giác mà rơi ra ngoài.
"Triệt ca ca, em tới rồi."
Cô không biết Hoắc Tư Triệt liệu có thể nghe được giọng của cô không, nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông, cô liên không nhịn được, có rất nhiều lời muốn nói.
"Cảm ơn anh tạo cho em giấc mộng này, có phải em cũng có thể tạo cho anh một giấc mộng không? Anh đừng buông bỏ chính mình có được không?" "Trước kia đều là em sai, em nhất định sẽ sửa lại thật tốt, em thề. Chỉ cân anh tỉnh lại, chúng ta liền kết hôn có được không?”
Nhưng cho dù cô có nói gì, từ đầu tới cuối người đàn ông giống như một cái cây đang khô héo, không có bất kỳ phản ứng nào, giống như muốn yên lặng mà hướng về cái chết.
Chuyện tuyệt vọng nhất mà một người từng trải qua là gì? Là bạn tự cho rằng bản thân đã ở nơi đầy ắp hy vọng, đến cuối lại phát hiện vẫn đang bị vây quanh trong tuyệt vọng.
Nhưng mà lần này, Cố Bắc Từ sẽ không bị quật ngã nữa.
Đại ma vương có thể vì cô mà tìm được khả năng trong tuyệt vọng, vì cô mà tạo ra kỳ tích, cô cũng có thể giống vậy!
Từ sau lúc này, ban ngày Cố Bắc Từ một mình lặng lẽ luyện tập phục hồi, thỉnh thoảng Dịch Đăng sẽ lấy danh nghĩa nghiên cứu đến kiểm tra thân thể cho cô, còn dùng cách thức trào phúng độc mồm độc miệng mà nhắc nhở cô nơi nào làm không đúng.
Buổi tối, vừa tới ban đêm không người, cô sẽ lặng lẽ chuồn xuống phòng bệnh dưới tầng nói chuyện với đại ma vương, có lúc nói về chuyện xảy ra trong ngày, có lúc thì báo cáo hiệu quả phục hồi với anh, có lúc lại kể một câu chuyện cười, đương nhiên lúc nói mỗi một câu ấy nhất định sẽ thêm tên của Hoắc Minh Triệt vào.
Cô không biết gọi tên anh hết lần này đến lần khác như thế có tác dụng hay không, nhưng cô muốn đem tiếng gọi thiếu hụt của đời này, đều cố gắng hết sức bổ sung lại toàn bộ.
Cứ như thế, liên tiếp trôi qua ba ngày.
Đêm nay, Cố Bắc Từ vẫn như cũ nằm bò bên giường, nói lảm nhảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận