Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 892:

Chương 892:Chương 892:
Chương 892:
'Lão đại, tóm lại hai người đã ly hôn trong hòa bình, hiện giờ anh chẳng có một xíu quan hệ nào với cái đồ cặn bã này hết. Anh cũng đừng quên rằng, Thư Tĩnh đợi anh nhiêu năm như vậy, hiện giờ cô ấy là vị hôn thê của anh, anh cũng không thể phụ cô ấy được!"
Diệp Khản vội vàng liên tiếp nhắc nhở Hoắc Tư Triệt.
"Diệp Khản”"
Toàn bộ thư phòng trong nháy mắt lãnh như cánh đồng tuyết ở Bắc Cực, giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông khiến cho lông tơ trên người Diệp Khản lập tức dựng đứng lên.
Gần nhất anh ta vẫn luôn nhìn lão đại ngủ say, thiếu chút nữa đã quên mất rằng người đàn ông này đáng sợ thế nào, anh ta dám can thiệp vào việc tư của lão đại, thật là không muốn sống nữal
"Lão đại, tôi sai rồi!"
Khát vọng sống sót mãnh liệt khiến anh ta xin lỗi.
"Đi ra ngoài.ˆ
"Được rồi."
Diệp Khản như chạy trốn mà vội vàng phi ra bên ngoài, vừa lúc Chiến Anh mang theo tư liệu đi tới, thấy anh ta như vậy, lập tức hiểu rõ chuyện như thế nào, vỗ vỗ bờ vai của anh cười nhạo nói.
"Làm sao, bị ông chủ mắng hả? Tôi đã nói anh đừng coi ông chủ là đồ ngốc, anh ấy chỉ mất trí nhớ chứ không phải mất trí."
Diệp Khản không vui đẩy Chiến Anh ra, hừ lạnh một tiếng.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy? Sao náo nhiệt thế?"
Lúc này, Đỗ Thư Tĩnh lại bưng một cái khay đi vê phía hai người.
"Không có gì, chỉ là tuỳ tiện tâm sự thôi."
Chiến Anh trả lời có hơi lãnh đạm, ánh mắt đảo qua cái khay trong tay Đỗ Thư Tĩnh, lập tức nhăn chặt lông mày chất vấn hỏi.
"Thư Tĩnh, cô làm gì vậy? Ông chủ đã mất trí nhớ, vì sao cô vẫn muốn cho anh ấy tiếp tục uống loại thuốc này, lúc trước xét nghiệm qua thành phần của thuốc này có tác dụng phụ rất nghiêm trọng, không phải tôi đã nói rồi sao?"
Chiến Anh phá lệ nghiêm túc, đến cả Diệp Khản cũng bị dọa sợ.
"Đúng vậy, Thư Tĩnh, lão đại là bất đắc dĩ mới uống viên thuốc này để quên đi, loại thuốc này không thể uống nhiêu được, sao cô hồ đồ vậy?"
Biểu cảm trên mặt Đỗ Thư Tĩnh không có chút biến hoá nào, nhưng mà trong thâm tâm lại hận tới mức không thể để cho hai người đàn ông này lập tức câm miệng. Đặc biệt là cái tên ngốc Diệp Khản này, bình thường khá dễ lừa cậu ta, sao hiện giờ tới cậu ta cũng khó chơi vậy?
"Chiến Anh, cậu đừng khẩn trương như vậy, đây chỉ là vitamin bình thường mà thôi. Đoạn thời gian A Triệt kia đã nằm trên giường rất lâu, tôi chỉ là muốn bổ sung một ít Canxi với vitamin € cho anh ấy mà thôi, không cần hiểu lầm."
"Ồ, hoá ra là vitamin, làm tôi giật cả mình, tôi thấy viên thuốc này giống với viên thuốc ngày đó quá! Thư Tĩnh, hiện tại lão đại còn đang trong giai đoạn khôi phục, cô ngàn vạn lần đừng đưa nhầm thuốc nhai"
Diệp Khản vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Đỗ Thư Tĩnh giả vờ tức giận gõ lên đầu Diệp Khản.
'Anh nói cái gì đâu? A Triệt chính là chồng tương lai của tôi đó, vì sao tôi phải hại anh ấy chứ? Là chê tôi chưa đủ hạnh phúc sao, nhất định phải tạo dựng chút khó khăn cho mình sao?”
"Nói cũng đúng.”
Nghe thấy Đỗ Thư Tĩnh nói như vậy, Diệp Khản cười mỉa một tiếng, càng không bỏ trong lòng.
"Vẫn là đưa thuốc cho tôi đi, dù sao tôi mới là trợ lý bên cạnh ông chủ."
Chiến Anh lãnh đạm nói, lập tức tiếp nhận lấy cái khay trong tay Đỗ Thư Tĩnh, cũng không quay đầu lại mà gõ cửa đi vào thư phòng.
"Này! Chiến Anh, cậu cũng thật quá đáng quá đi? Ngay cả Thư Tĩnh mà cũng nghi ngờ sao?"
Diệp Khản lập tức khó chịu nhìn bóng lưng Chiến Anh, nhưng mà đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa mạnh "Rầm" một cái.
"Thư Tĩnh, gân đây Chiến Anh có chút căng thẳng, thật ra cậu ấy tốt, cô không cần để ở trong lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận