Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1097:

Chương 1097:Chương 1097:
Chương 1097:
Thẩm Kiếm Tinh và Quý Úy Nhiên bước ra ngoài trước, sau đó nối đuôi nhau từng người từng người một thành một nhóm. Trong số này, không ít người khi xưa từng là đồng nghiệp trong ngành đã bị Tưởng Ngọc Đường dẫm xuống dưới chân, cố ý hãm hại. Còn có cả con cháu thế gia ở Đế Kinh bị Tưởng Ngọc Đường lừa đảo, tóm lại đều là những người có quan hệ kẻ thù với Tưởng Ngọc Đường.
“Chuyện này là sao? Tại sao lại là các người?”
Tưởng Ngọc Đường trợn trừng mắt không thể tin được, những người trước đây trong mắt anh ta coi còn không bằng rác rưởi, giờ từng người từng người một lại xuất hiện ở đây với tư cách là cổ đông, thậm chí còn quyết định sự sống chết của anh ta trong Tưởng thị! "Hừ! Tưởng Ngọc Đường ác giả ác báo, gieo nhân nào gặp quả đó. Khi xưa anh làm ra những chuyện ghê tởm đó, anh có nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay không?"
Một giọng nói lạnh lùng cất lên hỏi, Tưởng Ngọc Đường lập tức nhìn về phía cửa, chỉ nhìn thấy Dương Vận không vội vàng cũng không chậm rãi, là người cuối cùng từ trong đám người đi ra, ánh mắt u ám nhìn Tưởng Ngọc Đường.
"Dương Vận? Anh có tư cách gì mà đứng ở đây?"
Tưởng Ngọc Đường sắc mặt tức giận đến tím tái, anh ta ôm lấy ngực, gần như đứng không được vững, suýt chút nữa đổ gục xuống bên cạnh người trợ lý.
"Tuy rằng tôi là cổ đông nhỏ nhất trong số các cổ đông, nhưng xin lỗi, tôi có tư cách xuất hiện ở đây để tận mắt nhìn thấy anh không ngóc đầu lên được!"
Dương Vận cười lạnh lùng một tiếng, cảm thấy được xả hận vô cùng. Tuy rằng anh ta cũng phải trả một cái giá rất đắt cho việc này, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy Tưởng Ngọc Đường rớt đài thì điều đó đáng giá hơn bất cứ thứ gìl
Rất nhiều người bước vào xong, Tử Duy liên giơ tay ra hiệu bảo vệ tới.
"Hôm nay là cuộc họp hội đồng quản trị của Cố thị, những người không phận sự, không phải là thành viên hội đồng quản trị, mời ra ngoài hết cho tôi!"
Anh vừa ra lệnh xong thì mười mấy nhân viên bảo vệ vạm vỡ lập tức đi vê phía những người thân thích nhà họ Tưởng.
"Các vị, đừng ép chúng tôi phải ra tay chứt
Đội trưởng đội bảo vệ xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay cường tráng, lạnh lùng lên tiếng.
Những thân thích nhà họ Tưởng này trước đây chưa từng coi họ như con người, hôm nay cuối cùng cũng đến lượt bọn họ báo thù rồi.
Đám thân thích đó đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng len lét bước ra khỏi phòng họp.
Lúc sắp rời đi, đám thân thích đó vẫn không cam tâm, thậm chí còn tham lam xúi giục Tưởng Ngọc Đường.
"Ngọc Đường à, bác vẫn ủng hộ con vê mặt tinh thần, con nhất định phải hạ hết những người này xuống!"
Nói xong liền đi thẳng không cả quay đầu nhìn lại.
Cố Bắc Từ lạnh lùng cười nhạt, xem ra cái câu nói "kẻ ác ắt có kẻ ác hại” cũng có lý thật. Nếu không phải là Tưởng Ngọc Đường có một đám họ hàng thân thích rác rưởi bất tài lại chuyên hút máu người như vậy thì kế hoạch của cô đã không nhanh chóng thành hiện thực rồi.
Một tiếng "râm', cửa phòng họp lại một lần nữa đóng lại, nhưng tình thế đã có sự chuyển biến long trời lở đất.
Cả phòng họp, ngoài hai cha con Tường Ngọc Đường là hai người Tưởng thị ra thì có tới hai mươi cổ đông đứng bên phía Cố Bắc Từ. Cho dù Tưởng Ngọc Đường có tranh thủ được phiếu bầu của tất cả các cổ đông khác thì cũng sẽ không giúp ích được gì, đó là chưa kể... Những cổ đông này không hề mù quáng.
Tử Duy cung kính kéo ghế chủ tọa cho Cố Bắc Từ, cô ngồi lên một cách tao nhã, từ từ tháo kính râm, ngẩng đầu nhìn vê phía dì Dương.
"Tổng giám Dương, tiếp tục cuộc họp cổ đông."
Dì Dương nhận được sự cho phép của Cố Bắc Từ, lập tức đứng thẳng dậy, chỉnh lại tư thế rôi hắng giọng.
"Tiếp theo, cuộc họp cổ đông của chúng ta sẽ tiếp tục. Sau đây, sẽ bãi miễn Tưởng Ngọc Đường khỏi vị trí tổng tài đồng thời hủy bỏ quyên hạn nắm giữ chức vụ của Tưởng Ngọc Đường ở trong tập đoàn, tiến hành bỏ phiếu theo hệ thống tên thực!"
Chỉ trong vài phút đồng hồ, kết quả bỏ phiếu đã hiện rõ rành rành, ngoại trừ Tưởng Ngọc Đường và ba anh ta ra thì không một ai có mặt bỏ phiếu bầu cho anh ta cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận