Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1180:

Chương 1180:Chương 1180:
Chương 1180:
“Kẻ giết người sẽ dạy cho con cách nhanh nhất để tự trang bị cho mình, cách giết người nhanh nhất. Ta sẽ dạy cho con cách ngụy trang, còn kẻ vô tâm sẽ dạy cho con tâm thuật đáng sợ nhất trên thế giới."
Sau khi lão già giới thiệu xong, cô bé Lâm Lạc ba tuổi bước tới chỗ bốn người họ và nghiêm túc cúi đâu chào họ.
“Tôi nhất định sẽ học cho tốt, nhất định sẽ nghiên nát bọn họ raI"
Phía sau Lâm Lạc, người đàn ông nhếch miệng lên đắc ý, ánh mắt u ám đang chiêm ngưỡng 'vũ khí" mới mà anh ta sắp chế tạo ra, vũ khí này không bao lâu nữa sẽ khiến Hoắc Minh Triệt máu me đầm đìa, đau đớn muốn chết.
Anh ta quả thật... vô cùng mong đợi!
"Hắt xì!" Tại cửa Cục dân chính Đế Kinh, Trung Quốc.
Cố Bắc Từ và Hoắc Tư Triệt vừa nhận được giấy đăng ký kết hôn, vừa bước ra khỏi cửa Cục dân chính, cô không kìm được hắt hơi một cái thật to.
"Em bị cảm à?”
Người đàn ông ngay lập tức nhìn cô đầy lo lắng, Cố Bắc Từ xua tay nói.
"Vừa rồi mũi hơi ngứa thôi, em không sao đâu. Báo cáo của bác sĩ Dịch Đăng chẳng phải anh đã xem rồi sao?"
"Quay về thôi."
Hoắc Tư Triệt nắm chặt lấy tay cô một cách dứt khoát, đưa cô lên xe, Cố Bắc Từ bất lực mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo anh.
Sau khi lên xe, Cố Bắc Từ bất giác lấy cuốn sổ màu đỏ của mình và mở ra xem, nhìn ảnh hai người chụp chung trên cuốn sổ, cô ngoác miệng cười, nhớ đến lời phàn nàn của nhân viên khi chụp ảnh chứng nhận ban nấy.
"Hai người chỉ cần mỉm cười là được rồi. Không cần phải cười to như vậy. Còn nữa, hãy chú ý tác phong của mình và nghiêm túc lại. Đây là chứng chỉ theo quy định pháp luật của quốc gia đó!"
Cố Bắc Từ còn chưa hết vui mừng thì cuốn sổ đỏ trên tay đã bị Đại Ma Vương giật lấy, anh chồng hai cuốn sổ đỏ lại với nhau rồi nghiêm túc nhìn nó, như đang xem một bảo vật quý giá.
"Triệt ca cal"
Cố Bắc Từ liên tì cằm mình lên vai người đàn ông một cách thoải mái và cười ranh mãnh.
"Em có món quà muốn tặng cho anh, anh đoán xem là gì nào?”
Hoắc Tư Triệt nhìn Cố Bắc Từ với ánh mắt kinh ngạc.
Lân này, anh không thể đoán được Cố Bắc Từ sẽ tặng gì cho anh. "Đến nơi thì anh sẽ biết!"
Cố Bắc Từ mỉm cười bí ẩn, nửa tiếng sau cả hai bước ra khỏi xe, trước mặt họ là Phượng Hoàng, nơi họ đã từng sống.
Người đàn ông ngỡ ngàng, đứng ngây ra tại chỗ giống như một bức tượng.
"Em đặc biệt cho người sắp xếp lại, bảo đảm sẽ giống hệt với khi chúng ta sống ở đây trước kia."
Giọng điệu của Cố Bắc Từ nói có mang chút vẻ đắc ý.
'Nhưng mà em lại không thích...
Một sự buồn thương thoáng qua trong mắt Hoắc Tư Triệt, Phượng Hoàng này được xây dựng cho cô bằng tất cả tâm sức của anh, nhưng thực ra anh và Tiểu Bắc không có chút kỷ niệm ngọt ngào nào ở đây cả, có chăng chỉ là nỗi đau đến vô tận...
"Đó là bởi vì khi ấy em quên... Giọng điệu của Cố Bắc Từ có chút chua xót, cô siết chặt lấy tay của Đại Ma Vương, nói tiếp một cách kiên quyết.
"Nhưng bây giờ em đã nhớ lại rồi, bản thiết kế của Phượng Hoàng là do em vẽ. Đó vốn là ngôi nhà mà em mong ước khi còn nhỏ. Anh đã xây dựng ra một ngôi nhà hoàn toàn theo ý muốn của em.
Em xin lỗi, lúc trước không hiểu được tâm ý của anh, bây giờ thì em hiểu rồi... ừm...'
Không để cho cô nói hết câu thì người đàn ông đã chặn lại bằng một nụ hôn mãnh liệt và ngọt ngào.
Cố Bắc Từ chớp mắt, cô cảm thấy rõ được chút tủi thân trong Đại Ma Vương "Cuối cùng thì em cũng nhớ ra rồi!"
Thực ra thì Triệt ca ca của cô rất dễ thương và cũng rất kiêu ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận