Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 227:

Chương 227:Chương 227:
Chương 227:
Lúc này, cô đang làm nhạc lý nhưng tâm lại không tập trung, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn đại ma vương.
Mặc dù ở văn phòng của anh, hai người cũng không phải chưa từng ở cạnh nhau, nhưng khoảng cách gần như vậy thì chưa từng có, cô chỉ cần đưa tay ra là có thể sờ tới mặt của anh, cảm thấy rất kỳ diệu.
Đột nhiên, điện thoại của Cố Bắc Từ đang ở trên bàn rung lên dữ dội, đại ma vương đang tập trung làm việc cũng nhíu mày lại, tâm mắt nhanh chóng liếc qua.
"Ừm! Là nhóm bạn học của em, e sẽ lập tức bật chế độ im lặng."
Cố Bắc Từ liền giải thích, sau đó động tác loạn xạ mở điện thoại lên.
Thì ra là Quý Úy Nhiên gửi tin nhắn ở trong nhóm bốn người, còn tag tên cô vào.
[Quý Úy Nhiên: @Cố Bắc Từ trời ơi, thì ra người cùng tổng tài của Tập đoàn Tài chính Hoắc Thị Hoắc Tư Triệt đính hôn là cậu à!]
[Quý Úy Nhiên: Cậu dẫm phải phân chó may mắn nào, mà đột nhiên lại bắt được một người đàn ông như thiên thân vậy?]
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Cố Bắc Từ liên phát cáu lên, lập tức đánh chữ dồn dập trả lời.
[Cố Bắc Từ: Cậu như này là có ý gì. Tốt xấu gì thì tôi cũng là mỹ nữ số một của Đế Kinh này, gia thế nhà chúng tôi không thua kém gì, đây gọi là châu liền bích hợp (trai gái xứng đôi vừa lứa), sự liên kết lớn mạnh, môn đăng hộ đối, có hiểu không?]
Quý Úy Nhiên cũng là một người thích nói nhiều, rất nhanh sau đó hai người liên đấu đá nhiệt tình. [Quý Úy Nhiên: Không hiểu, tôi thấy bọn quý tộc đồn đại rằng lúc trước cô còn vì cái gì mà Tưởng Ngọc Đường nào đó, còn đặc biệt chống đối mối hôn sự này! Sao bây giờ lại bắt đầu bảo vệ rồi?]
[Cố Bắc Từ: À... chuyện đã như thế này rồi thì tôi phải chấp nhận. Dù gì tôi cũng không chịu thiệt, càng huống hồ giả ngốc cùng đại ma vương ở bên nhau, tôi cũng không có cảm thấy phản cảm. ]
Mặc dù kiếp trước, cô xem Hoắc Tư Triệt như con mãnh thú và dòng nước lũ, thật không thể ngờ được kiếp này, cô lại có thể hòa hợp với Hoắc Tư Triệt.
[Quý Úy Nhiên: Thật thảm thương! Không ngờ là cậu cũng rơi vào cuộc hôn nhân của quý tộc không có tình yêu chỉ có lợi ích này. Đồng cảm với cậu, người như Hoắc Tư Triệt, thì tuyệt đối không cho phép chuyện ly hôn phát sinh đâu, cả đời này của cậu cũng sẽ không nhận được tình yêu rồi, có cảm thấy nuối tiếc gì không?]
Nuối tiếc?
Cố Bắc Từ nhìn dòng tin nhắn của Quý Úy Nhiên, kiếp trước cô xem tình yêu như sinh mệnh, kết quả thành kết cục như thế. Kiếp này... nghĩ kĩ càng, cô lại không có cảm giác tiếc nuối nào? Đây là vì sao chứ?
Đột nhiên màn hình điện thoại lại rung lên, Thẩm Kiếm Tinh từ nãy giờ không nói lời nào đột nhiên gửi một tin nhắn đến.
[Thẩm Kiếm Tinh: @Quý Úy Nhiên, hai người có thể ở bên nhau đến bây giờ, không có một chút hảo cảm và tình cảm nào, là tuyệt đối không thể nào. Dù gì với tính cách của bạn học Cố thì không thể nào chịu ấm ức mà liên hôn được?]
Cố Bắc Từ nhếch miệng cười, cái tên Thẩm Kiếm Tinh không hổ danh cả IQ và EQ đều cao, chỉ có điều kiếp này là cô đến để báo ân, đương nhiên là gả cho đại ma vương rồi.
[Thẩm Kiếm Tinh: Chỉ là bạn học Cố trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà thôi. |
Cố Bắc Từ vừa thoát ra khỏi màn hình trò chuyện, bỏ lỡ câu nói này của Thẩm Kiếm Tỉnh.
Vẫn còn khá nhiều vấn đề nhạc lý cần làm, cô không có nhiều thời gian để nói chuyện với bọn họ.
Đại ma vương bởi vì bị ngắt đoạn, Cố Bắc Từ thì không để ý đến, làm bút chì vẽ một đường lớn trên giấy.
Cô liên ngẩng đầu lên tìm cục gôm, mới phát hiện cái bàn đã bị bản thân làm lộn xộn hết cả lên, các bài thi thì xếp chồng lên nhau, cái cục gôm sớm đã mất dạng rồi.
Ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn qua, thì phát hiện cái cục gôm đó không biết từ lúc nào đã chạy qua bên bàn của đại ma vương, còn nằm sát bên tay của đại ma vương.
Ngại quá! Cục gôm ơi là cục gồm, chỗ khác mày không chạy qua, tại sao lại muốn qua chỗ của tên đại ma vương chứ?
Cố Bắc Từ lén lén nhìn qua đại ma vương, lúc này anh đang mở cuộc họp qua video với các giám đốc khác, ánh nhìn đầu đang tập trung trên màn hình máy tính.
Nhân lúc anh chưa phát hiện ra, hay là lén lấy cục gôm về nhỉ?
Cố Bắc Từ nghĩ như thế, từ từ cẩn thận đứng lên, đưa tay ra để chạm vào cục gồm.
Cũng không biết là hai cái bàn này quá rộng, hay là tay của cô quá ngắn, vẫn còn cách nữa mét nữa.
Khi cô đang nỗ lực phấn đấu, thì một giọng trâm vang lên. “Tìm cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận