Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1096:

Chương 1096:Chương 1096:
Chương 1096:
Tưởng Ngọc Đường dương dương tự đắc nói xong, tất cả cổ đông có mặt đều sững sờ, dì Dương trợn tròn mắt, sắc mặt bỗng tái nhợt đi. Bà biết chuyện Tưởng Ngọc Đường đã nhận được tiền vay, nhưng lại không ngờ rằng Tưởng Ngọc Đường lại điều tra ra được chuyện về cổ mội
Giờ phải làm sao đây!
Các cổ đông khác không có liên hệ gì với Cố thị và Tưởng thị ngay lập tức thay đổi thái độ, là cổ đông, ưu tiên hàng đầu của họ là lợi nhuận.
Bây giờ Tưởng Ngọc Đường có thể tạo ra lợi ích, vậy thì bọn họ không cân phải ủng hộ việc mấy người già bên Cố thị đuổi Tưởng Ngọc Đường đi nữa.
Ngược lại, bây giờ vận mệnh của cả Tưởng thị đều nằm trong tay của Tưởng Ngọc Đường, bọn họ cũng phải xoay theo chiều gió thôi...
"Ha ha, tổng giám Dương, bà trăm tính ngàn tính cũng không thể nào ngờ được đúng không?”
Tưởng Ngọc Đường đứng dậy, dương dương tự đắc đi về phía dì Dương.
"Bây giờ bà nói cho tôi biết, bà dựa vào đâu mà dám đuổi tôi ra khỏi Tưởng thị?"
"Dựa vào tôi!"
Đột nhiên cánh cửa phòng họp bị đẩy mạnh một tiếng 'râm' từ bên ngoài, hai hàng người mặc đồ đen dẫn đường, Cố Bắc Từ mặc một bộ đồ tây trắng, bước trên đôi giày cao gót màu đen, sải bước vào phòng với sát khí lạnh lùng.
Giống y như một vị hảo hán anh hùng trong phim điện ảnh, khi bước vào phòng họp, cô lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, vì sự xuất hiện của cô mà toàn bộ phòng họp lập tức im phăng phắc. "Cố Bắc Từ, cô đã không còn cổ phần nào trong Tưởng thị nữa, không được tính là cổ đông của Tưởng thị, mau cút ra ngoài đi!"
Tưởng Ngọc Đường liếc qua Cố Bắc Từ với vẻ mặt bình tĩnh, và ngay lập tức gọi nhân viên bảo vệ đến để đuổi người, nhưng không một ai nghe theo lệnh của anh ta.
"Vậy sao?"
Cố Bắc Từ hơi nghiêng đầu, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, qua cặp kính râm, người ta không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Tử Duy đứng ở phía sau lập tức bước lên phía trước và lấy ra một xấp tài liệu.
"Tưởng Ngọc Đường, tôi rất xin lỗi thông báo với anh rằng, hiện giờ tam tiểu thư là cổ đông lớn nhất của Tưởng thị, anh có muốn xem những tài liệu này không?”
"Lão tử đây không thèm xeml” Tưởng Ngọc Đường tức giận vung tay ra, làm tung hết tư liệu trong tay của Tử Duy, cười hung dữ nói.
"Cố Bắc Từ, cứ cho là cô có diễn lại trò này thêm một lân đi chăng nữa thì đã sao? Cô và mấy lão già bên Cố thị cộng lại được bao nhiêu cổ phiếu? Cộng hết số cổ phiếu của Tưởng thị chúng tôi thì tôi vẫn ngồi vững ở cái ghế tổng tài này!
Còn cả cá cược giữa tôi và cô nữa, cô thua rôi!"
"Vậy sao?"
Cố Bắc Từ lạnh nhạt hỏi lại lân nữa.
"Chi bằng anh hỏi thử ba anh, chú bác bên nhà anh đi, bọn họ bây giờ còn được coi là cổ đông của Tưởng thị nữa không?”
Nghe thấy câu này của Cố Bắc Từ, Tưởng Ngọc Đường ngơ ngác và vô thức nhìn vào ba và các chú bác của mình. Còn những người thân thích này đều cố tình tránh ánh nhìn của anh ta. Tưởng Ngọc Đường bỗng chốc cảm thấy tình hình có gì đó không ổn.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Ba của Tưởng Ngọc Đường nói với vẻ mặt lúng túng.
"Ngọc Đường à, cổ phiếu của công ty đã giảm quá mạnh, ba và mọi người sợ sẽ bị lỗ thật nên nhân lúc còn vớt vát được chút tiền, ba và mọi người đã bán tháo hết số cổ phiếu trong tay rồi. Cứ nghĩ rằng sẽ không ai phát hiện ra, nào ngờ...
"Cái gì? Các người đúng là một đám ngốc! Sao các người lại có thể bán số cổ phiếu đó đi được? Các người có biết điều này có nghĩa là gì không?”
Tưởng Ngọc Đường nổi giận đùng đùng, ban đầu hội đồng quản trị có 36 ghế, người nhà họ Tưởng đã chiếm hơn một nửa, nhưng hiện tại... chỉ còn duy nhất anh ta ngồi trong hội đông quản trị!
"Tưởng Ngọc Đường, xin giới thiệu với anh vê cổ đông mới để làm quen nhat
Cố Bắc Từ đưa tay ra vỗ nhẹ hai tay vào nhau, từ phía sau cô, một nhóm người với gương mặt quen thuộc bước ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận