Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1109:

Chương 1109:Chương 1109:
Chương 1109:
Khu nghỉ dưỡng ở kế bên một hồ nước, buổi trưa hai người chọn ăn tôm cá tươi. Trên bàn ăn, Đại Ma Vương vẫn thuần thục bóc vỏ tôm cho cô giống như trước đây.
Nhưng sự thuần thục này, bắt nguồn từ thói quen, chứ không phải là ký ức.
Cố Bắc Từ ngơ ngẩn quan sát khuôn mặt tinh xảo của Đại Ma Vương, tâm trạng nhất thời phức tạp.
"Không hợp khẩu vị sao?
Người đàn ông cúi người tiến gân đến cô, vừa đưa tay dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi hạt cơm trên khoé miệng cô, vừa ấm áp hỏi.
"Không có, em chỉ là không đói lắm thôi."
Cố Bắc Từ ậm ờ nói vài câu, nhưng vẻ mặt của người đàn ông lại trở nên nghiêm túc. "Có tâm sự”
Anh dùng ngữ khí chắc chắn, chứ không phải là ngữ khí nghi vấn.
"Ừm"
Cố Bắc Từ không có cách nào che giấu, đành dứt khoát thẳng thắn thừa nhận.
Những món ăn này còn có vị trí để ăn, thậm chí vị trí ghế mà hai người đang ngồi, đều giống hệt như khi họ nằm mơ. Nhưng Đại Ma Vương không hê nhớ ra chút nào cả, thậm chí ngay cả cảm giác quen thuộc cũng không có.
Cảm giác vô lực trong vòng Cố Bắc Từ càng ngày càng mãnh liệt, cô muốn an ủi bản thân, nhưng lại không kiêm chế được cảm giác khó chịu.
Vốn dĩ cô cũng cho rằng Đại Ma Vương nhớ lại hay không cũng không quan trọng, nhưng cô sai rồi.Docfull.vn- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Chuyện quá khứ và ký ức, có phân lượng thật nặng nê. Mà giờ đây chỉ có một mình cô nhớ được, anh rõ ràng vẫn là Đại Ma Vương, nhưng anh cũng không thể đồng cảm sâu sắc cùng với cô nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, nhưng chỉ có cô nhớ lại những cảm giác tình sâu và hổ thẹn ấy, cô muốn xin lỗi bản thân của trước đây, nhưng lại không thể nhận được câu trả lời của anh trước đây.
Cô chung quy là đã nợ anh rất nhiều, ngay cả cơ hội trả nợ cũng không có.
Nỗi cô đơn vô bờ bên bao trùm lấy cô, ngay cả hít thở cũng mang theo cảm giác đau đớn.
"Triệt ca ca, ở đây có chút bí bách, ăn xong chúng ta đi dạo nhé?"
"Được.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Người đàn ông liên đặt dao nĩa trong tay xuống, cô không muốn ăn, anh cũng không còn khẩu vị nữa. ...
Vẫn là còn đường đầy đá cuội, còn đường mòn sau mưa, toả ra một mùi thơm của cỏ xanh.
Sự chuyển giao giữa mùa hè và mùa thu ở Đế Kinh đặc biệt nhanh, chỉ sau một đêm, nhiệt độ bỗng nhiên thay đổi.
Một cơn gió núi thổi qua, Cố Bắc Từ co người lại theo tiêm thức, một giây tiếp theo, một bàn tay rộng lớn mang theo sự ấm áp nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bao phủ tay của cô vào trong lòng bàn tay của anh.
"Lạnh?"
"Em vẫn ổn, lát nữa đến vườn bách thảo, ở trong đó sẽ ấm áp hơn nhiều."
Cố Bắc Từ ngẩng đầu mỉm cười với người đàn ông, cảm nhận được độ ấm của anh, dường như tâm trạng cũng không còn tồi tệ như trong tưởng tượng nữa.
Đường mòn không dài, từ xa đã có thể nhìn thấy ba chữ cỡ lớn vườn bách thảo.
Bảng hiệu lân này thậm chí còn được cắt sửa rõ ràng khéo léo hơn lần trước, xem ra chủ thâu quả là đã làm không ít việc.
"Ở đây...
Cố Bắc Từ đang định kéo Đại Ma Vương đi vào, thì người đàn ông đột nhiên dừng bước lại, ở đáy mắt lộ ra vẻ mịt mù.
'Sao vậy?"
Cố Bắc Từ nhướng mày quan sát Hoắc Tư Triệt, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hy vọng, lẽ nào...
"Có phải chúng ta đã từng đến đây không?”
Khoảnh khắc này, tim của Cố Bắc Từ suýt chút nữa nhảy lên đến họng, cô như muốn lớn tiếng trả lời anh, nhưng lại sợ sẽ làm gián đoạn mạch suy nghĩ của anh, nên cô đành phải nhỏ tiếng thăm dò.
"Đã từng đến, hay là, chúng ta vào xem thử nhé?"
"Được."
Hoắc Tư Triệt gật đầu, trái tim của Cố Bắc Từ ngay từ lúc này đập nhanh hơn, lẽ nào ông trời thương xót cô, kỳ tích sắp xảy ra lần nữa sao?
Cô bước đi có chút nhanh, kéo Hoắc Tư Triệt đi vào trong vườn bách thảo.
Mặc dù bên ngoài đã là đầu thu, nhưng hoa cỏ trong nhà kính dường như vẫn đang ở mùa hạ, nhìn vào những bông hoa chuông Nam Sơn thuần trắng, cùng vô số những bông hoa nhỏ bé nổi liền thành hải dương, tựa như chốn thần tiên vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận