Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 677:

Chương 677:Chương 677:
Chương 677:
"Cuộc thi thế giới, xém chút nữa là em quên luôn! Em còn nói nhất định sẽ đi đến hiện trường để cổ vũ cho anh nữal"
Cố Bắc Từ bỗng nhiên nhớ lại vụ này, thích thú hỏi.
"Nhanh nhanh nhanh, cho em xem biểu thời gian thi của anh đi, có trùng với cuộc thi của em không? Không biết giờ em mua vé có kịp không nữa?”
Không đợi Cố Thất Giác trả lời, một thanh niên tóc đỏ bên cạnh anh ta đột nhiên mặt lạnh lùng xông qua Cố Bắc Từ không nhẫn nại mà gào lên.
"Ồn chết được! Có để người ta ngủ không đấy? Cả đoạn đường chỉ nghe một mình cô líu la líu rít, người khác không cần nghỉ ngơi sao?"
Cố Bắc Từ liên sửng người, ánh mắt nhìn qua anh hai đang nhìn chăm chằm thanh niên tóc đỏ đó. Lúc trước cô đối với tin tức thể thao điện tử rất hiểu rõ, biết người con trai này tên là Sa Hàng, là chủ lực số 1 trong câu lạc bộ của anh hai, lại có thể đánh hỗ trợ cũng có thể tấn công thích khách, nhưng anh hai là tay tấn công chủ đạo của đội, vì vậy trong nội bộ Sa Hàng đảm nhiệm đánh hỗ trợ.
Có điều có tin đồn mối quan hệ giữa Sa Hàng và anh hai luôn không được tốt, hôm nay xem ra tin đồn quả nhiên không phải là giả rồi.
'Sa Hàng, cậu nói cái gì cóc khô gì thế? Em gái tôi nói chuyện to chỗ nào chứ?"
Anh hai lập tức trợn mắt nhìn Sa Hàng.
"A... đội trưởng Cố, tôi còn là thành viên chủ lực của đội, sắp thi đấu rồi, cân phải nghỉ ngơi thật tốt, anh vì chuyện riêng chăm sóc em gái của mình, mà có thể không màn đến quyền lợi của cả đội à?
Giống như anh không thèm tham gia tập luyện, chạy đến quan tâm người em gái này, tại sao không dứt khoát từ bỏ vị trí đội trưởng này đi, để cho người có năng lực đảm nhiệm? Tôi thấy anh thích hợp nhất là làm bảo mẫu, ngày ngày cứ chạy phía sau em gái anhl"
Người tóc đỏ này ngữ khí cố ý châm biếm nói, cái dáng vẻ thiếu đòn liền chọc tức Cố Thất Giác còn có cả những thành viên xung quanh.
"Sa Hàng! Cậu nói cái cóc khô gì thết Cậu tưởng rằng bản thân mình rất giỏi sao?"
"Theo tôi thấy Sa Hàng nói cũng không sai, Cố Thất Giác không xứng làm đội trưởng!"
Lúc này thành viên ủng hộ Sa Hàng cũng đứng lên, bầu không khí của hai bên gươm súng sẵn sàng.
Nội tâm Cố Bắc Từ liên nhắc nhở, hỏng rồi, cái đám người này sẽ không đánh nhau trên máy bay chứ?
Cô liên kéo kéo góc áo của anh hai, sợ rằng anh hai đột nhiên động thủ, không ngờ là anh hai chỉ cười lạnh rồi ánh mắt khinh thường liếc qua Sa Hàng.
"Không vừa mắt tôi, thì dùng thực lực mà kéo tôi xuống, sao mà chỉ biết châm chọc nhau thôi vậy, từ đó đến nay không dám đấu với tôi mà?"
"Anhl"
Lời nhẹ nhàng của Cố Thất Giác như này lại khiến cho Sa Hàng hoàn toàn bị nghẹn lại, mỗi lân nội bộ thi đấu xếp hạng, Cố Thất Giác luôn nhẹ nhàng giành được vị trí thứ nhất, đều không đuổi kịp anh.
Trong câu lạc bộ này, chỉ cần có Cố Thất Giác, Sa Hàng anh ta vĩnh viễn sẽ không thể xuất đầu lộ diện.
"Được rồi được rồi, có mâu thuẫn gì, đợi thi xong trận này, các anh cứ thi đấu với nhau! Bây giờ lo toàn tâm toàn lực chuẩn bị thi đấu cho eml"
Lúc này chị Trà mét sáu đứng dậy, lạnh lùng nói, khí thế ngất trời.
"Hai người các người, đều ngồi hết xuống cho tôi!"
Chị Trà nói xong, anh hai Cố Thất Giác liền kinh hãi.
Sa Hàng lại bực dọc quay lưng đi: "Lão tử đi vệ sinhIl"
Cố Bắc Từ bĩnh tĩnh nhìn theo bóng lưng của cái người tóc đỏ này, thấp giọng dựa gần anh hai nói.
"Anh hai, em cảm thấy anh nên chú ý tới cái người này.'
"Không sao, cũng chỉ là ít dạy bảo thôi."
Cố Thất Giác phất phất tay, nhưng lại không để trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận