Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 970:

Chương 970:Chương 970:
Chương 970:
Đỗ Thư Tĩnh nói xong, liền dứt khoát rời đi, nhưng ngược lại lại khiến ba Hoắc lộ vẻ nghi hoặc.
"Chuyện anh vừa nói là như thế nào vậy? Nếu như là ngày giỗ của ông Đỗ, sao lại không để cho A Triệt đưa con bé trở vê?"
Mẹ Hoắc không rõ nguyên do chọc chọc bả vai ba Hoắc.
"Em cũng không suy nghĩ tới thân thể con trai mình à! Vẫn là để sang năm đi."
Ba Hoắc nói cho có lệ, ánh mắt dừng lại ở trên tập văn kiện bậc một trong tay, chẳng lẽ là do ông nghĩ nhiều rồi sao?
Bên kia, khuôn mặt Đỗ Thư Tĩnh đầy âm trầm đi lên lầu, vừa mới đi qua chỗ rẽ, đột nhiên nghe thấy camera phát ra một tiếng "Tách tách.
Ánh mắt lạnh lẽo của cô ta nhìn lên, lại là một tiếng "Tách tách".
Cố Bắc Từ cầm di động nhắm ngay Đỗ Thư Tĩnh, chụp đơn giản tâm nhờ bức.
"Thật là hiếm thấy mà, chị Thư Tĩnh vốn ôn nhu thiện lương từ trước tới nay hoá ra cũng có biểu cảm đáng sợ như vậy.'
Cố Bắc Từ đầy nghiêm túc lật xem album, tải nó lên iCloud nhảy trước mặt Đỗ Thư Tĩnh.
"Ai có thể nghĩ được người thiện lương nhất trong mắt mọi người thế mà sẽ hạ thuốc cho một cô bé mới có mười mấy tuổi, trăm phương ngàn kế biến cô ấy thành một kẻ phế vật chứ? Luận về tâm cơ, Đỗ Thư Tĩnh cô quả thật phải đứng thứ nhất."
Cố Bắc Từ đứng ở trên bậc thang, lạnh nhạt nhìn xuống Đỗ Thư Tĩnh.
"Thế nên vừa nấy... đều là do cô thiết kế?" Đỗ Thư Tĩnh hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên tia khát máu, giờ phút này trong đầu cô ta hiện lên một vạn phương thức để khiến Cố Bắc Từ chết thảm.
"Tôi không có tâm cơ như cô, chỉ là ông trời cũng không nhịn nổi nữa nên mới trùng hợp tạo dựng hoàn cảnh này."
Thật sự chuyện xảy ra vừa nãy năm ngoài ý muốn của Cố Bắc Từ, chẳng qua chọc cho Đỗ Thư Tĩnh tức chết ở đầu câu thang là cô cố ý!
'Xem ra công phu cô luyện thành cũng chẳng ra gì, cô..."
Cố Bắc Từ vừa mới nói một câu, liền trông thấy Đỗ Thư Tĩnh làm một động tác nhỏ trong tay, quả thật có một con dao nhỏ phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay cô ta.
"Làm sao? Chị Thư Tĩnh chuẩn bị muốn giết tôi ngay tại đây sao?" Đỗ Thư Tĩnh hơi cong môi lên, nụ cười hiền lành trên mặt kia cùng động tác tràn ngập sát ý trên tay cô ta thật là đối lập.
"Từ nhỏ tới lớn cô đều rất nghịch ngợm, ngã xuống câu thang mà chết cũng là một chuyện quá đỗi bình thường.'
Lúc cô ta nói chuyện, trong giọng nói còn mang vẻ hưng phấn, từng bước một đi tới gân về phía Cố Bắc Từ.
Cố Bắc Từ đứng im tại chỗ không lùi lại, thậm chí bình tĩnh nhìn Đỗ Thư Tĩnh.
Nhưng mà ở trong mắt Đỗ Thư Tĩnh, Cố Bắc Từ hẳn là bị dọa tới choáng váng, không có cách nào phản kháng.
'A Từ, so với tôi cô còn đáng ngạc nhiên hơn, cô vừa mới chiếm tiện nghi thì không cân phải khoe mẽ, nếu không... chết như thế nào cũng không biết!"
Cố Bắc Từ lạnh lùng nhìn Đỗ Thư Tĩnh đi từng bước một trên bậc thang, cho tới tận khi còn cách hai bậc thang, cô duỗi tay lên trên chỉ chỉ.
Đỗ Thư Tĩnh nhìn lên trên theo ngón tay của cô, lập tức liên thấy được cameras trên tường, vừa hay nhắm trúng vê hướng của cô ta, trong khoảnh khắc này, cô ta nhanh chóng thu hồi lưỡi dao trong tay, dùng vận tốc ánh sáng mà điều chỉnh lại nụ cười.
“Chị Thư Tĩnh, những lời nói vừa nãy, em liền trả lại nguyên văn cho chị hết đó."
Cố Bắc Từ nheo hai mắt lại, cong môi cười.
Đỗ Thư Tĩnh lập tức tức giận đến đau gan, lửa giận trong lòng sắp khiến cô nghẹn tới mức nổ mạnh, nhưng mà hiện tại, cô ta chỉ có thể bảo trì nụ cười, bởi vì cameras đang quay... Từ từi
Sao tia hông ngoại của camera không sáng, là hỏng rồi sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận