Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 511:

Chương 511:Chương 511:
Chương 511:
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích chút nào, đôi môi mỏng đẹp đế hờ hững phát ra hai tiếng.
Đồng tử Đỗ Thư Tĩnh nhanh chóng co lại, xua đi nét lạnh lẽo trong lòng, cười đùa nói.
"Sao thế, anh lo em sẽ một mình nuốt luôn viên đá quý khổng lồ đó sao? Yên tâm đi, em ở Hoắc gia đã nhiều năm như vậy rồi, cũng sẽ không đến mức thấy tiền liên sáng mắt."
"Không.
Hoắc Tư Triệt lắc đầu một cái, hiếm thấy nói câu thật dài: "Tôi sẽ ở chỗ lại này, chờ viên đá quy kia được đưa ra khỏi mỏ, tự mình mài giữa."
"Sau đó sẽ dùng nó để trao đổi Ngôi sao châu Phi với nữ vương phải không?" Đỗ Thư Tĩnh đã có thể đoán ra được câu trả lời tiếp theo của anh. "ừ"
Người đàn ông thẳng thắn thừa nhận.
Đỗ Thư Tĩnh thở dài, ở góc khuất Hoắc Tư Triệt không nhìn thấy, lộ ra một tia đố ky.
"Không quản ngại ngàn dặm xa xôi đi tìm một viên đá quý, sau đó đổi lấy Ngôi sao châu Phi từ tay vị nữ vương nổi tiếng tính tình cổ quái bậc nhất, chỉ vì một lời đùa giỡn từ thời ấu thơ của cô gái bé nhỏ đó, nếu như không phải là anh, em cũng đã cho rằng đây là chuyện chỉ có trong cổ tích.
Anh đã bao giờ nghĩ tới chưa, anh mất nhiều công sức tìm kiếm Ngôi sao châu Phi cho cô ấy như vậy, cô ấy vẫn không thể nhớ ra chuyện quá khứ, thì anh phải làm thế nào?"
Lúc nói đến những lời cuối cùng, trong lòng Đỗ Thư Tĩnh trào dâng niềm Vui sướng. "Không cần thiết."
Người đàn ông trả lời mà không cần suy nghĩ, bình tĩnh đến nỗi không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Sẽ dốc hết sức lực để tìm lại trí nhớ cho cô ấy, nhưng nếu cô ấy thực sự không thể nhớ ra, cũng không ép buộc, cô ấy vui vẻ hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
"Nghiêm túc mà nói, em có chút ngưỡng mộ và ghen tị với A Từ, có thể được anh yêu sâu đậm đến vậy, không cân hồi đáp, không cần tương lai, đó là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời cô ấy."
Đỗ Thư Tĩnh thấp giọng cảm khái.
Cố Bắc Từ, hà cớ gì mà...
Cô ta vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói vô cùng nghiêm túc của người đàn ông.
"Không, gặp được cô ấy, mới là vinh dự lớn nhất của tôi."
Đỗ Thư Tĩnh cau chặt mày, không muốn tiếp tục trò chuyện về chủ đề này.
"Đúng rồi, gân đây khả năng kiểm soát cảm xúc của anh càng ngày càng tốt đó, em nghe Diệp Khản nói, anh đã rất ít khi nổi nóng, xem ra thuốc của tiến sĩ, đã mang tới hiệu quả rất lớn”
"ừ"
Người đàn ông thản nhiên đồng tình, nhưng suy nghĩ căn bản cũng không nằm ở đề tài Đỗ Thư Tĩnh đang nói.
"Nghiên cứu gân đây của tiến sĩ đã lại có bước đột phá mới, thuốc lần này chỉ cần dùng mỗi tháng một lần, nhưng hiệu quả gấp năm lần lần trước, có thể giúp anh nhanh chóng bình tĩnh lại, em đã phái người đem đến Kandala, anh nhất định phải nhớ uống đấy."
Đỗ Thư Tĩnh bình tĩnh dặn dò, lặng lẽ nghịch nghịch chiếc bật lửa trên tay, mặt không đổi sắc đốt sạch bó cỏ khô bên người mình cùng tất thảy côn trùng bám trên đó. "Được.
Nghe thấy người đàn ông kia trả lời, Đỗ Thư Tĩnh khẽ cong khóe môi, ngửa đầu nhìn lên bâu trời đây sao rực rỡ.
"Bầu trời đầy sao trên đồng cỏ, quả thực đẹp hơn rất nhiều so với trong đất liền.......
Thời gian trôi rất nhanh, nửa bên kia trái đất é Lang Gia truyện ) đã quay gần một tháng.
Ngày hôm ấy, trong thành phố Điện ảnh và Truyên hình Tương Sơn, mùa đông đang bước vào thời điểm lạnh giá nhất, tuyết rơi rất nhiều.
Cố Bắc Từ khoác áo lông cáo màu xám tro, dáng người mỏng manh cô độc đứng giữa sân nhà.
Tuyết nhẹ như bông dày đặc rơi trên vai cô, cũng không rét mướt bằng nỗi giá lạnh trong lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận