Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 417:

Chương 417:Chương 417:
Chương 417:
Cố Bắc Từ vừa đưa tay lên khẽ vuốt cánh hoa, vừa thờ ơ không chú ý nói.
“Triệt ca ca, anh còn nhớ loại hoa mà chúng ta cùng nhau trồng không? Nó đã nở hoa."
Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỷ.
Đây là câu thơ mà Ngô Việt Vương viết cho Vương Phi của mình.
Hoa trên đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về, ta... nhớ nàng.
"Tiểu Bắc, anh sẽ sớm trở về."
Giọng nói của anh trôi theo dòng chảy của đại dương, mang theo nỗi nhớ nhung vang lên bên tai của cô, chậm rãi nóng lên.
Bị anh nhìn thấu tâm tư rồi!
"Anh nhớ ăn nhiều cơm, cố gắng làm việc, em không quấy rây anh nữa."
Cố Bắc Từ mặt đỏ lên, vội vàng nói linh tinh mấy câu, có chút hoảng hốt cúp điện thoại.
Bên kia bờ đại dương,
Đỗ Thư Tĩnh đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Hoắc Tư Triệt hai mắt đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, môi nở một nụ cười hiếm hoi.
Cô ta ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, số lần thấy anh cười không vượt quá mười lần.
Một màn này thật là chướng mắt.
"A Triệt!"
Đỗ Thư Tĩnh nhẹ giọng gọi, đi tới hướng anh.
Người đàn ông trước mắt, thời điểm nhìn vê phía Đỗ Thư Tĩnh, biểu tình đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng lãnh đạm như bình thường.
Trong lòng Đỗ Thư Tĩnh nhanh chóng thoáng qua một chút không vui, nhưng trên mặt cũng không có làm ra biểu cảm gì khác thường, thậm chí còn lộ ra nụ cười tỏ vẻ hiền lành.
Cô ta tao nhã lấy một chai rượu vang từ trong tủ lạnh ra cùng với hai cái ly cao cổ, động tác thành thạo rót hai ly rượu, đưa cho Hoắc Tư Triệt, ánh sáng mặt trời chói lọi tựa như ánh nắng chiều, ly rượu vang tỏa ra ánh sáng đỏ, lấp lánh như máu tươi.
"Em nghe Diệp Khản nói, anh mười mấy năm yêu thầm, rốt cuộc có thể tu thành chính quả?"
Lâm Thư Tĩnh hơi nghiêng đầu, lộ ra gò má ngây thơ có lúm đồng tiên, khóe miệng lộ ra phong thái của một người phụ nữ trưởng thành, không ai có thể từ chối lời mời của cô ta, ngoại trừ... Hoắc Tư Triệt.
"Ừ"
Người đàn ông nhận lấy ly rượu trong tay cô ta, một chút cũng không chạm vào đầu ngón tay cô ta, anh vẫn trong sạch như vậy, ghét bỏ bất cứ tiếp xúc nào, ngay cả cô ta cũng không ngoại lệ.
Hoắc Tư Triệt chưa bao giờ tán gấu, trừ phi nói những chuyện có nội dung trời đất liên quan đến tiểu Bắc của anh.
Đỗ Thư Tĩnh xoay người sang một bên để tránh ánh sáng rực rỡ của người đàn ông, nâng ly rượu lên nhẹ nhàng mân mê.
"Chúc mừng anh, em thật là tò mò, hai người các anh ai là người bày tỏ trước vậy?"
Cô ta nói giống như một người bạn lâu năm quan tâm tới bạn bè vậy, Hoắc Tư Triệt hơi ngẩn ra, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua vẻ nghi ngờ.
Bày tỏ?
"Chẳng lẽ bọn anh cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng nhau nói qua từ yêu sao?” Đỗ Thư Tĩnh nhíu mày cố tỏ vẻ kinh ngạc, trong nháy mắt sắc mặt Hoắc Tư Triệt trâm xuống, nhiệt độ trong gian phòng cũng đột ngột hạ xuống thấp, bốn phía bị khí áp chèn ép làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt chật hẹp.
Hoáắc Tư Triệt nhớ lại những gì đã xảy ra trong mấy tháng nay, tiểu Bắc, đúng là cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua câu đó.
"Vậy thì cho người bạn nhỏ thêm một chút thời gian đi.'
Đỗ Thư Tĩnh ngừng lại một chút, rồi nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"Đúng rồi, Bột tiên sinh đã đến từ mười phút trước, em bảo ông ấy ở bên ngoài chờ anh."
Nói xong cô ta buông ly rượu xuống, lững thững rời khỏi phòng, mặt trời đã hoàn toàn nhô lên, ánh mặt trời ôn nhu xán lạn đã trở lên chói mắt mãnh liệt. "Hắt xì!"
Chạng vạng tối ở đế đô, đột nhiên nổi lên một cơn mưa mùa hạ, cơn mưa như chút nước, Cố Bắc Từ đã hắt hơi mấy lân, theo bản năng ôm ngực.
Có một nỗi bất an vô hình, đã xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận