Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 664:

Chương 664:Chương 664:
Chương 664:
"Ba muốn đi đâu vậy?”
Cố Bắc Từ vội vàng hỏi.
"Đi ra mộ mẹ, xin lỗi mẹ."
Những lời này của Cố Khiêm vừa nói ra, tất cả mọi người đều choáng váng sững sờ.
Thời điểm như thế này, người mà lão Cố nhớ nhất, chính là Tô Vân Triều. Hơn ba năm qua trải qua đủ mọi chuyện, ông chưa từng có một người nào để tâm sự.
Ba anh em vẫn lo lắng cho lão Cố một mình đi đến khu mộ, nhưng cũng không muốn ông nhìn thấy bọn họ mà khó xử, nên đành lặng lẽ đi theo sau.
Quả nhiên, đúng như lời anh cả nói, lão Cố thực sự đang ngôi thẫn thờ trước bia mộ của mẹ, lặng lẽ lau nước mắt. Một người đã từng ngôi trên ngai vương làm rung chuyển trời đất, giờ đây ai có thể nghĩ đến đang khóc trước mộ vợ?
Cố Bắc Từ từ xa nhìn bóng dáng già nua của ba mình, trong lòng chợt thấy cảm xót xa vô cùng.
Cô vốn đã nghĩ rằng sắp xếp kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng tự tay gạt bỏ tra nam tiện nữ, rốt cuộc để cho ba cô nhìn thấy bộ mặt thật cặn bã của hai mẹ con kia, Cố Bắc Từ đã nghĩ rằng ngày cô được báo thù rửa hận này, cô sẽ đặc biệt hạnh phúc, đặc biệt vui sướng, nhưng hóa ra không phải vậy.
Công lý đến muộn, lại không còn là công lý nữa.
Kẻ xấu đã được đưa ra trước công lý, nhưng lại không thể bù đắp được nỗi đau của những người thân đã ra đi.
Lúc này, giọng nói và nụ cười của mẹ Cố Bắc Từ thoáng qua tâm trí cô như thể cô đang xem một bộ phim, cô chỉ có thể cố gắng mở to mắt ra, ngước mắt nhìn lên trời mới có thể khiến cho nước mắt không rơi.
Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm...
Lúc này, một bàn tay to lớn từ bên cạnh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bao trọn những ngón tay cô vào lòng bàn tay, nhiệt độ ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến lòng người.
Cố Bắc Từ nghiêng đầu nhìn sang, ngay lúc đó Đại Ma Vương cũng đang rủ mắt xuống nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Có đói không?”
Rõ ràng là một lời hỏi thăm vô cùng bình thường và quen thuộc, nhưng lại đột nhiên mang cho Cố Bắc Từ một cảm giác thật sự ấm áp.
Cố Bắc Từ khit mũi, thành thật gật gật đầu.
"Đói. "Muốn ăn sườn xào chua ngọt hay tôm sốt cà chua?"
Người nọ tiếp tục nhẹ nhàng hỏi cô thực đơn cụ thể, không biết tại sao, trong đầu Cố Bắc Từ thực sự hiện lên hình ảnh hai món ăn, vì thế càng thêm đói hơn.
Cô nhìn Đại Ma Vương với vẻ mặt xấu hổ, âm thanh nhẹ nhàng như một đứa trẻ bị oan ức hỏi.
"Có thể ăn cả được không?”
"Có thể."
Người nọ giọng điệu hết sức dịu dàng hiếm thấy, gió từ núi vừa vặn đúng lúc thổi lên tóc của Cố Bắc Từ làm rối vài sợi, anh liên đưa tay ra nhẹ nhàng sửa sang lại giúp cô.
Lão Cố vừa cùng với vợ Vân Triều của ông lặng lẽ nói chuyện xong, vừa quay lại thì nhìn thấy cảnh này, không kìm được lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Thế giới rộng lớn mênh mông, những điều vụn vặt tâm thường hàng ngày của cuộc sống đều như có khả năng chữa lành, củi gạo dầu muối, cũng có thể làm lành lại một trái tim bị tổn thương.
"Đừng khóc nữa, về nhà thôi."
Hoắc Tư Triệt lấy đâu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt Cố Bắc Từ, cô đột nhiên cảm thấy mình không còn buồn như trước nữa, nhưng bụng lại cồn cào kêu lên.
"Được, về nhà thôi!"
Cố Bắc Từ gật đầu thật mạnh, để cho Đại Ma Vương tùy ý nắm tay, đi dọc theo con đường mòn xuống núi.
Anh cả Cố Khiêm nhìn bóng lưng hai người, nhẹ nhàng xúc động nói.
"Lần này A Từ, cuối cùng cũng không chọn nhầm người."
"Hừ! Em lại thấy cơm do Đại Ma Vương Hoắc Tư Triệt đó nấu không thể ăn được, chỉ có em nấu cơm là ngon thôi! Câu đó vừa rồi đáng lẽ phải là em hỏi
Bạn cần đăng nhập để bình luận