Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 608:

Chương 608:Chương 608:
Chương 608:
Động tác của cô có chút cứng đờ quay người lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm tình của người đàn ông.
Hoắc Tư Triệt chậm rãi kéo khoé môi lên, giây phút ấy muôn ngàn loài hoa không đẹp đẽ bằng một mình anh.
"Năm nay không phải một mình."
Bà cụ lập tức thuận theo ánh mắt của Hoắc Tư Triệt, quay đầu lại nhìn Cố Bắc Từ, trên mặt nhất thời hiện lên sự lúng túng.
"Hoắc tổng à, nơi này là vườn thực vật cậu mua cho thanh mai trúc mã, sao có thể dẫn bạn gái hiện tại tới đây chứ? Thật là thằng bé ngốc!"
Bà cụ không biết Hoáắc Tư Triệt ở Đế Kinh là nhân vật làm mưa làm gió như thế nào, dùng một giọng điệu như đối xử với cháu ruột nói chuyện.
"Là cùng một người. Người đàn ông khó có khi nhẫn nại, tiếp tục giải thích một câu.
Bà cụ lập tức hiểu ra mọi chuyện, sau đó lại lộ ra nụ cười hiền từ, cảm khái nói.
"Chúc mừng cậu nha, nhiều năm như thế cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi!"
Dứt lời, bà cụ vô cùng biết quan sát tình hình mà ẩn người đi, trong vườn hoa to như thế chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Vì sao phải xây dựng vườn thực vật lớn như thế?"
Cố Bắc Từ nhịn sự chua xót ở mũi hỏi anh.
"Ngày đó em muốn bông hoa kia, bọn họ đều không giúp em, em khóc vô cùng ghê gớm, anh rất đau lòng."
Người đàn ông chậm rãi bước về phía cô, một bên ngữ khí dịu dàng giải thích. "Anh không muốn em lại phải khóc nữa.
Giọng anh rơi xuống vừa đúng lúc đã bước tới trước mặt cô, động tác nhẹ nhàng dùng ngón tay gạt đi giọt nước mắt đọng trên khoé mắt cô.
"Vẫn hay khóc như thế."
"Ai hay khóc chứ! Em kiên cường rồi!"
Cố Bắc Từ lập tức phản bác, thế nhưng miệng nhỏ đã sớm xẹp xuống, không nhịn được nhào vào trong ngực của người đàn ông, phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Tại sao? Tại sao chúng ta có nhiều hồi ức như thế mà em lại chẳng nhớ được chút nào.
Tại sao anh vì em làm nhiều chuyện như thế, trước giờ lại không nói một từ nào?
Tại sao lại dùng bi thương đau khổ của anh để đổi cho em một đời hạnh phúc vô ưu? Giờ phút này, vô số hình ảnh của đời trước đang hiện lên trong đầu Cố Bắc Từ, nhưng tất cả đều là hình ảnh cô tổn thương Hoắc Tư Triệt.
Cô vẫn luôn đuổi theo bước chân của tên tra nam kia, nhưng trước giờ lại chưa từng quay đầu nhìn anh dù cho chỉ một cái.
Kiếp trước, khu vườn này hoa nở hoa tàn nhưng đến cuối cùng Hoắc Tư Triệt vẫn không chờ được cô đến.
Trong lòng Cố Bắc Từ chứa đầy sự áy náy, cô gắt gao ôm chặt đại ma vương, trong lòng thề từng đợt từng đợt mạnh mẽ.
Kiếp này, em sẽ không bao giờ xa anh nữa! Không bao giời
Nhưng khi âm thanh nơi đáy lòng cô vừa dứt, bên ngoài lại đột nhiên vang lên mấy tiếng sấm kinh sợ, mưa to như trút nước không hề báo trước liền đổ xuống. Người đàn ông theo bản năng giơ tay bịt chặt tai Cố Bắc Từ lại.
"Đừng sợ."
Cố Bắc Từ ngẩng đầu lên, chui từ trong ngực anh ra, hai mắt ngấn lệ nhìn anh.
"Vậy cả đời này anh đều không buông em ra được không? Không thì em sẽ sợ hãi.”
Để cô lại tham lam một lần đi, để cô lại tùy hứng một lần đi.
Nghe thấy lời này, con ngươi người đàn ông co rút mãnh liệt, khuôn mặt của thiếu nữ trước mắt cùng cô bé mũm mĩm đáng yêu hồi nhỏ dân chồng lên nhau hoà làm một.
[Triệt ca ca, anh không được buông em đâu đấy nhé, Tiểu Bắc sẽ sợ đóIl]
Khi ấy, anh nghiêm túc đưa ra một đáp án.
[Được, anh tuyệt đối không buông em ra. |
Mà lần này, đáp án của anh vẫn như cũ không đổi.
"Được, anh tuyệt đối sẽ không buông em ra.'
Mưa lớn đến nhanh rời đi cũng nhanh, dần hóa thành mưa nhỏ tí tách tí tách, bà cụ hiền lành gói một bó hoa vì Cố Bắc Từ, đặc biệt có lòng đặt vào trong chín bộng phong linh thảo Nam Sơn.
Lúc sắp đi, còn lấy một cái ô đưa cho bọn họ.
"Nếu đã ở bên nhau rồi thì phải học cách cùng nhau vượt qua khó khăn, liền bắt đầu từ chiếc ô này đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận