Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1130:

Chương 1130:Chương 1130:
Chương 1130:
Trong làn khói đặc truyên đến giọng nói âm trầm tới cực độ của Tưởng Ngọc Đường, Cố Thất Giác nhíu chặt lông mày lại.
Không xong!
Quả nhiên, sau khi làn khói dày đặc tan đi một chút, Tưởng Ngọc Đường đang đứng ở phía sau Cố Bắc Từ, tay câm súng dí vào đầu cô.
"Cố Thất Giác, không nghĩ tới nhỉ? Cho dù mày có nổ chết bọn họ thì thế nào? Mạng của em gái mày không phải vẫn nằm trong tay tao sao? Cho dù tao có chết cũng không tha cho hai kẻ các người!
Nhanh chóng buông súng xuống!"
Tưởng Ngọc Đường cười đắc thắng, lạnh giọng la lớn về phía Cố Thất Giác.
"Anh hai! Anh không cần lo cho eml Trước khi Tưởng Ngọc Đường lấy được cái gì thì anh ta không dám làm gì em đâu!"
Khi Tưởng Ngọc Đường bất chợt lao tới, do khói bụi dày đặc che lại tâm mắt của cô cho nên cô chưa kịp phản kháng lại đã bị dí súng vào đầu.
Trong lòng Cố Bắc Từ nóng như lửa đốt, nhưng mà giây tiếp theo... cô trơ mắt nhìn anh hai, chậm rãi buông súng xuống!
"Được, tao buông, mày không cần phải làm tổn thương em ấy!"
Cố Thất Giác không chút do dự buông súng xuống, Tưởng Ngọc Đường vẫn cứ cảm thấy không đủ, hung dữ ra mệnh lệnh.
"Đá súng ra đây! Cho rằng ông đây không biết mày đã trải qua huấn luyện ở Quốc An sao?!"
"Được.
"Không cần! Anh hail" Cố Bắc Từ trơ mắt nhìn anh hai ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của Tưởng Ngọc Đường, đá khẩu súng tới.
"Ha ha ha ha! Mày là cái đồ ngu xuẩn! Chuyện tương tự xảy ra lần thứ hai mà mày vẫn ngu như trước vậy!"
Tưởng Ngọc Đường cười lớn, bắn thẳng một phát lên chân Cố Thất Giác, máu tươi trực tiếp phun trào ra, hình ảnh khủng bố đáng sợ kia lại lặp lại lần nữal
Ở ngay trước mặt Cố Bắc Từi
"Anh hai"
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Cố Bắc Từ khản giọng hét lớn về phía anh hai, cô liêu mạng giãy giụa, muốn tiến lên, lại bị Tưởng Ngọc Đường bắt chặt lại!
Vì sao! Vì sao! Bi kịch tương tự lại xảy ra thêm một lần nữa, rốt cuộc cô đã làm sai cái gì mà ông trời muốn trừng phạt cô như vậy chứ!! 'A Từ đừng khóc, anh hai không đau."
Rõ ràng sắc mặt đã trắng bệch vì mất máu, anh vẫn còn miễn cưỡng mỉm cười mà an ủi cô.
Trái tim của Cố Bắc Từ giống như bị bàn tay vô hình xé nát, vì sao cô đã nỗ lực tới như vậy rồi mà kết quả vẫn là như vậy?
"Đừng có diễn trò anh em tình thâm ở chỗ này, ngoan ngoãn ký tên cho tôi!"
Tưởng Ngọc Đường ngang ngược túm lấy Cố Bắc Từ ấn lên cái ghế ở góc tường, ánh mắt Cố Bắc Từ lạnh băng tựa như đã mất đi hơi ấm của sự sống, lặng lẽ lấy con dao găm trên mặt đất...
Nếu như người tốt trên thế giới này không được báo đáp, vậy cô không ngại còn xấu xa hơn kẻ ác!
“Nào! Nhanh chính ký tên đi!”
Tưởng Ngọc Đường đắc ý túm lấy Cố Bắc Từ, ngẩng đầu đi về phía trước, hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, Cố Thất Giác đã ngã xuống, nơi này đã không còn kẻ nào uy hiếp được anh ta.
"Bằng!"
Nụ cười đắc ý của anh ta còn chưa hoàn toàn giương lên thì khuôn mặt liên cứng đờ lại...
"Cô... sao có thể? Rõ ràng cô đã trúng...
Anh ra ngơ ngác nhìn chằm chằm lỗ máu trên cánh tay mình, xoay người khiếp sợ nhìn Cố Bắc Từ.
"Dám đụng đến anh hai tôi, tôi muốn anh chết!"
Hai tròng mắt Cố Bắc Từ đỏ đậm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tưởng Ngọc Đường, cả người tản ra khí thế chết người, lại giơ súng lên lần nữal
"Cô làm gì! Giết người chính là phạm pháp!
Tưởng Ngọc Đường sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, che lại cánh tay mình liên tục lui vê phía sau, nhưng mà Cố Bắc Từ tựa như hoàn toàn không nghe thấy vậy, cơm phẫn nộ như thiêu đốt cả người cô, cô không hê có cảm giác mà bóp cò súng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận