Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 631:

Chương 631:Chương 631:
Chương 631:
“Anh hai, bớt tranh cãi đi, anh xem ba còn đang bệnh kìa.'
Cố Bắc Từ bất đắc dĩ nhìn về phía anh hai.
'A Từ em tự mình vào đi, anh trông thấy Hứa Vận Nhi liên cảm thấy ghê tởm!"
Cố Thất Giác trợn tròn mắt, không màng Cố Bắc Từ ngăn trở, lập tức xoay người rời đi.
"Haiz, anh hai vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy.
Cố Bắc Từ than nhẹ một tiếng, sửa lại chút biểu cảm, sau đó đẩy cửa mà vào.
Cảnh tượng trong phòng quả nhiên không khác gì như cô tưởng tượng cả, Hứa Vận Nhi bưng chén canh ngồi ở trước giường, một bên đút cho lão Cố ăn gì đó, một bên chọc cho lão Cố cười, mặc kệ ai thấy cũng cảm thấy Hứa Vận Nhi thật hiếu thuận.
"Rốt cuộc cũng chịu về gặp tôi?"
Lúc ánh mắt của lão Cố nhìn thấy cô ở cửa, giọng điệu có hơi chút trào phúng nói.
"Con nhìn chị họ của con xem, bận rộn như vậy còn có thời gian vê thăm ba, nhìn lại con xem, có mời cũng không thèm về!"
Thấy lão Cố lại bắt đầu quở trách Cố Bắc Từ, trong lòng Hứa Vận Nhi liền cảm thấy đắc ý, lập tức biến thành một đóa bạch liên hoa.
"Dượng, dượng không nên trách A Từ, gần đây sự nghiệp của em ấy hô mưa gọi gió, so với con còn bận hơn nhiều."
"Bận cái gì chứ, bận tới mức phải quên mất người trong nhà sao?"
Sắc mặt của lão Cố trầm xuống, giọng điệu cũng lạnh hơn. Toàn bộ quá trình Cố Bắc Từ vẫn đứng ở cửa, yên tĩnh nhìn lão Cố, tình cảnh này ít nhiêu thật quen thuộc, phảng phất như trở về kiếp trước vậy.
"Con vất vả lắm mới trở về được, ba nhất định phải cùng con tranh cãi có phải hay không?”
Ánh mắt cô chợt lạnh, giọng điệu lãnh đạm hỏi lại.
"Gon!"
Lão Cố tức tới mức gân xanh nổi lên, trong thâm tâm Hứa Vận Nhi cười tới mức sắp nở hoa rồi, đợi cái đồ ngu xuẩn Cố Thanh Nguyên mắng Cố Bắc Từi
Nhưng mà...
Ánh mắt lão Cố tối sầm lại, xua xua tay nói.
"Được rồi, không cùng con so đo chuyện này, Vận Nhi, con ra ngoài trước đi, dượng có chút chuyện muốn nói với A Từ." Hứa Vận Nhi không nghĩ tới cái lão già đáng chết này vậy mà lại không tức giận, còn bảo cô ta đi ra ngoài.
Nhưng mà trước mắt cô ta lại không thể ăn vạ ở đây, đành phải mỉm cười đáp ứng.
"Vâng, để con đi xem cơm nấu xong chưa."
Hứa Vận Nhi lập tức tìm cho mình cái bậc thang, buông bát trà đi ra cửa, chẳng qua thời điểm cô ta chậm rãi đóng cửa lại còn cố tình để lại một khe hở nhỏ, cũng đứng lại đó chứ không rời đi.
"Con tới đây!"
Lão Cố cất cao giọng, giọng điệu hung dữ mở miệng, nhưng mà tay lại nhu hòa vỗ vỗ mép giường, ánh mắt cũng trở nên hiền từ.
Cố Bắc Từ theo lời đi tới, một bên cầm lấy bát trà trên bàn, chậm rãi đổ vào trong thùng rác, một bên lạnh giọng mở miệng.
"Tìm con trở về có chuyện gì?"
"Nói chuyện với ba mình có thể ra dáng con gái chút không, đây là giọng điệu con nói chuyện với ba mình sao?"
Lão Cố nhăn chặt mày, hừ một tiếng, lại truy hỏi.
"Ba xem tin tức gân đây, cũng nghe dì nhỏ của con nói, phim truyền hình con quay hot rồi, kế tiếp có tính toán gì không, muốn đi con đường năm đó mẹ con đi sao?"
"Cũng không hoàn toàn như vậy, cuộc thi Vieira sắp được tổ chức rồi, kế tiếp con muốn chuyên tâm chuẩn bị thi đấu."
"Vieira... Năm đó mẹ con cũng đã từng cũng tham gia cuộc thi này, nếu có thể ở bộc lộ tài năng ở Vieira, nói không chừng con có thể trở thành một nhạc sĩ."
Giọng điệu ba Cố khó có được mà vừa lòng.
Cố Bắc Từ liếc nhìn qua cửa, nhàn nhạt nói.
"Nào có dễ dàng như vậy, yêu cầu của Vieira cực kỳ nghiêm khắc, nếu như con không thể đến địa điểm thi đấu trong thời gian quy định, thông qua ban tổ chức xét duyệt, liền tự động mất đi tư cách dự thi.
Ngoài cửa, Hứa Vận Nhi nghe thấy những lời này, lập tức xuất hiện tâm †Ư...
Bạn cần đăng nhập để bình luận