Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1123:

Chương 1123:Chương 1123:
Chương 1123:
Cố Bắc Từ nói xong, đại ma vương vốn dĩ muốn tập trung tinh thần vào công việc chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt ý tứ sâu xa quan sát cô.
“Tiệc nhà?”
Cố Bắc Từ bỗng nhiên có hơi xấu hổ, mất tự nhiên nhìn ngón tay, có chút ngại ngùng trả lời.
"Chắc là như thế, nguyên lời của anh cả là bảo Hoắc Tư Triệt tới nhà gặp mặt...
Lão Cố đã tới thiên đường, bây giờ anh trưởng như cha, anh cả chính là người lớn nhất ở trong nhà.
Cô tự mình suy đoán, lần ăn cơm này tuyệt đối không chỉ đơn thuần là bạn bè tập hợp lại tán gẫu, có khả năng anh cả là muốn bàn chuyện hôn nhân đại sự của bọn họ với đại ma vương ấy.
Nói ra thì Đỗ Thư Tĩnh đã trốn ra nước ngoài rồi, đại ma vương vẫn còn chưa có ngỏ lời gì cả.
Là tình cảm của bọn họ không đủ để nước chảy thành sông, hay là cô không đủ trẻ trung xinh đẹp? Cô thật muốn sớm chút gạo nấu thành cơm tránh cho đêm dài lắm mộng...
Cho nên lần ăn cơm này, chính cô cũng vô cùng coi trọng.
"Đến lúc đó anh khách sáo với anh cả của em chút, dù sao thì..."
Dù sao thì nếu muốn cưới được em vê nhà, anh cũng phải lấy lòng anh vợ cho tốt chứ.
Đương nhiên lời này Cố Bắc Từ chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu ở trong lòng.
"Nhất định, yên tâm."
Không đợi Cố Bắc Từ nói hết lời, đại ma vương lập tức nghiêm túc nói đồng Ý. Nhìn thấy thái độ này, tâm trạng của Cố Bắc Từ lập tức tốt lên rất nhiều.
"Vậy anh làm việc thật tốt nhé, ngày mai chúng ta gặp. Đúng rồi, những thuốc này nhớ phải uống, ngoại trừ những thuốc này ra, ai cho anh thuốc gì đều không được uống, ăn hay uống đều không được! Đã nhớ kĩ chưa?”
Cố Bắc Từ đẩy thuốc tới trước mặt Hoắc Tư Triệt, nghĩ ngợi một lát lại cảnh giác bổ sung thêm mấy câu.
Bây giờ bên cạnh đại ma vương không có lấy một người trợ lý đáng tin cậy, trừ Chiến Anh ra, không có ai cô có thể yên tâm.
"Được."
Sợ rằng Cố Bắc Từ lo lắng, người đàn ông cầm viên thuốc lên, uống luôn ở ngay trước mặt cô.
Cố Bắc Từ lúc này mới yên tâm mè nheo một lúc rồi rời khỏi phòng làm việc, ai biết cửa vừa đóng lại, trước mặt liên nhìn thấy Diệp Khản đi thang máy lên.
Chỉ là, anh ấy râu ria xôm xoàm, cổ áo vest cũng bị lật ngược, bộ dạng giống như mấy ngày không tắm, nhếch nhác bừa bộn.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Khản ngượng ngùng chuyển rời tâm mắt trước.
Cố Bắc Từ quan sát cái rương trong tay Diệp Khản, bên trong toàn là đồ Diệp Khản thường dùng.
"Anh... đây là muốn đi đâu sao?”
"Cố Bắc Từ, tôi..."
Hai người rất trùng hợp cùng mở miệng, lại đồng thời lúng túng mà ngừng lại.
'Anh nói trước đi.'
Cố Bắc Từ gật gật cằm ra hiệu nói.
Mặc dù đối với việc Diệp Khản gặp phải cô xác thực có chút đồng tình, nhưng đối với người này, cô thực sự là không thích nổi.
"Tôi phải đi Châu Phi rồi, bên đó có hạng mục mới... cái đó còn có....
Diệp Khản không dám nhìn mặt Cố Bắc Từ, nuốt nuốt nước bọt tiếp tục nói.
"Trước kia tôi đối xử với cô như vậy, khắp nơi đều ngáng chân cô, thật sự vô cùng xin lỗi."
Anh ấy nói xong, lập tức hết sức trịnh trọng cúi người với Cố Bắc Từ.
Trong đầu Cố Bắc Từ toàn là vạch đen, đây đại khái là phương thức biểu đạt thành ý mà trai thẳng có thể nghĩ ra, nhưng cô không định cứ thế này mà tha thứ cho anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận