Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 142:

Chương 142:Chương 142:
Chương 142:
Buổi chiều, Cố Bắc Từ vừa trở lại lớp học, Hứa Vận Nhi ngay lập tức sáp đến chỗ cô, giả bộ mặt đầy lo lắng hỏi.
"A Từ, hôm nay Hoắc Tư Triệt không làm khó em chứ? Em đã ăn no chưa?”
Cố Bắc Từ nhịn xuống suy nghĩ muốn lập tức vạch trân bộ mặt thật của Hứa Vận Nhị, tiếp tục phối hợp diễn với cô ta.
"Không có đâu, bây giờ bọn em chung sống với nhau rất tốt, hẳn có thể nói là dần đi vào nề nếp rồi."
Nói xong, Cố Bắc Từ cố ý nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Vận Nhi, người này cứ nhất định phải chạy tới tìm ngược Cơ.
Bàn tay đặt trên bàn của Hứa Vận Nhi nắm chặt thành quyền, nhưng trên mặt vẫn phải cười như một đoá hoa, giả bộ như mình vô cùng vui vẻ. "Thật vậy sao! Thế thì tốt quá rồi, cuối cùng bọn em cũng có dáng vẻ chung sống bình thường của vợ chồng chưa cưới rồi, chị thật sự mừng thay cho em! Nếu bây giờ hai người đã là người một nhà rồi, hay là thêm Hoắc tiên sinh vào group chat của gia tộc chúng ta đi, mấy người bọn chị ở trong group chat trợ giúp cho em, có thể tăng tiến tình cảm của bọn em đó, em nói đúng không nào?"
Cả cơ thể của Hứa Vận Nhi nghiêng tới trước mặt Cố Bắc Từ, lộ rõ mười phần khẩn thiết.
Cố Bắc Từ ý vị sâu xa qua sát Hứa Vận Nhi, xem ra cô ta đã phát hiện đại ma vương đổi số điện thoại rồi, cho nên mới vội vàng tìm qua đây, muốn dùng cách này để lấy được wechat của đại ma vương, lần nữa xin lại số điện thoại di động.
"Nghe chị nói như thế, hình như cũng rất có lý nha." Cố Bắc Từ vờ như không nhìn thấu mánh khóe của Hứa Vận Nhị, thật sự lấy điện thoại trong túi ra.
Ánh mắt Hứa Vận Nhi ngay lập tức sáng lên, bây giờ cô ta hưng phấn muốn chết, cuối cùng cũng tìm được biện pháp mới khiến cho con nhỏ này nói gì nghe nấy rồi!
Cố Bắc Từ ơi Cố Bắc Từ, quả nhiên mày vẫn ngu ngốc như trước kia, hơi dỗ mày một tí, thì mày liên tin luôn!
Thấy Hứa Vận Nhi không kiêm chế được mà lộ ra nụ cười, Cố Bắc Từ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thu điện thoại lại.
Hứa Vận Nhi liên trở nên mơ hồ.
"A Từ, sao em lại cất điện thoại đi rôi?"
Cố Bắc Từ làm ra vẻ tức giận nói.
"Hừ! Anh ấy còn chưa thêm em vào nhóm chat gia tộc nhà anh ấy đâu, sao em lại phải thêm anh ấy vào nhóm chat gia tộc nhà mình chứ? Em không thêm đâu!"
"Nhưng...'
Mắt nhìn thấy chuyện sắp thành công rồi, Hứa Vận Nhi tức muốn thổ huyết, vẫn muốn khuyên giải, nhưng chuông vào lớp lại cứ phải chọn đúng lúc này mà vang lên, cô ta cắn răng tức giận, chỉ có thể đành vậy quay về chỗ ngồi.
Trong lòng Cố Bắc Từ cười lạnh, chút mánh khoé này mà cũng không biết ngại đem ra múa máy trước mặt cô.
Lúc này, học sinh lục tục lần lượt đi vào trong lớp, Cố Bắc Từ đang cúi đầu tiếp tục ngủ, đột nhiên thoáng thấy một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong ánh sáng.
Cả người cô triệt để cứng lại, ngẩn ngơ nhìn về phía cửa lớp học...
Tư Thần và một nữ sinh khác đang vừa nói vừa cười bước vào lớp học, cô ấy không để ý ngoảnh lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Cố Bắc Từ.
Bốn mắt nhìn nhau, trong giây phút ngắn ngủi cả hai người đều giật mình.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm, hai người đối mặt với nhau, đã từng thân thiết biết bao, bây giờ lại ngượng ngùng biết mấy.
Cố Bắc Từ cố mở miệng, muốn nói lời xin lỗi, lại cảm thấy dường như khắp miệng toàn là da dẻ nứt nẻ khô hạn, nói không lên lời.
"Tư...
Cô không dễ gì mới phát ra được vài âm thanh, nhưng Tư Thân lại lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, giống như không hề nhìn thấy cô, mặt không cảm xúc đi về chỗ ngồi của mình.
Khóe miệng Cố Bắc Từ nở một nụ cười miễn cưỡng, lặng lẽ vùi đầu vào trong khuỷu tay.
Năm đó mày tổn thương cô ấy nặng như thế, bây giờ còn ảo tưởng cô ấy sẽ tha thứ cho mày sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận