Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 514:

Chương 514:Chương 514:
Chương 514:
Trong đầu Cố Bắc Từ liên hiện lên khuôn mặt trẻ con nhưng hung dữ của chị Trà, cô không khỏi rùng mình. Rõ ràng là một cô gái đáng yêu cao một mét sáu, sao lại biến thành bộ dạng cao hai mét tám đáng sợ như vậy chứ?
"Thơm không?”
Cố Thất Giác ngồi xổm cạnh em gái, chớp chớp đôi mắt to, dịu dàng âu yếm nhìn em gái mình.
“Thơml"
Cố Bắc Từ vừa ăn vừa thẳng thắn gật đầu, anh hai nhà cô là thiên tài toàn diện, thiên tài làm được mọi thứ.
"Ngày mai sẽ làm củ mài bọc đường cho em, em yên tâm, anh sẽ nhân lúc bọn họ không để ý, giấu giấu mang cho eml"
Cố Thất Giác hạ thấp giọng nói. Anh thích tự tay chăm sóc cho A Từ, đặt cô dưới mí mắt mình, anh mới yên tâm được.
"Anh còn không mau quay về đi, em không muốn chỉ vì chuyện ăn uống của em mà ảnh hưởng không tốt tới tương lai của anh. Nếu để chị Trà bắt được, anh đợi đó chị ấy lột da anh."
Cố Bắc Từ nghĩ lại vẫn còn rùng mình, hôm nay cô cứ luôn cảm thấy lạnh người, luôn cảm thấy chị Trà sẽ đuổi giết đến tận đây.
Ngược lại anh hai Cố Thất Giác dường như không để ý lắm nói.
"Em yên tâm đi, lần trước giải Trung Quốc bọn anh đã đạt quán quân, cho nên tất cả mọi người đều được nghỉ phép một tháng, anh có lý do chính đáng để tới đây mà."
"Thật sao? Anh không lừa em đấy chứ?"
Cố Bắc Từ nhìn chằm chằm anh hai mình một cách nghi ngờ, mặt hiện lên vẻ không tin tưởng cho lắm.
“Thực sự không lừa em mà...
Cố Thất Giác thờ ơ khoát tay, lời mới nói được một nửa, anh mở to mắt nhìn về hướng nào đó, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Cố Bắc Từ lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn theo hướng mắt của anh hai, chỉ thấy một cô gái cao một mét sáu, trong tay câm một chiếc gậy sắt đứng đó không xa, tỏa ra khí thế muốn giết người, ai cũng không dám lại gần.
Toi rồi! Anh hai toi rồi!
"Một tháng? Tôi nhớ là, tôi cho cậu nghỉ ngơi một tuần mà nhỉ? Hai tháng nữa là tới cuộc thi thế giới, cậu muốn ở đây cùng tôi chăn dê, chăn cừu à?”
Chị Trà cười như không cười mà nói, mỗi một chữ phát ra đều nghiến răng nghiến lợi, đây sự phẫn nội
"Haha... có thể là tôi nghe nhầm, nghe một tuần thành một tháng?" Cố Thất Giác nở nụ cười ngốc nghếch trên mặt, vừa chột dạ trả lời, vừa trốn sau lưng em gái.
"A Từ, phim trường này của các em không phải rất bảo mật à! Sao lại cho hung thần xấu xa này vào đây?"
"Em cũng không biết, chị Trà chính là người có khả năng lên trời xuống đất, em có cách gì chứ?”
Cố Bắc Từ nhún nhún vai, ngược lại chị Trà đã bước dần tới trước mặt cô.
Cô rất bình thản đứng lên khỏi chỗ của mình, đem anh hai lôi ra trước.
Cố Thất Giác tỏ vẻ tổn thương, ôm ngực nôn ra máu: 'A Từ, sao em lại bán anh ra ngoài như thế!"
"Xin lỗi nha anh hai, cái mạng nhỏ này của em rất quan trọng nha."
Cố Bắc Từ chắp tay xin lỗi anh hai, nhưng trong ánh mắt toàn là biểu cảm hả hê khi người khác gặp nạn. Chị Trà không nói không rằng, rành mạch lưu loát bước lên đưa tay ra xách một bên tai của Cố Thất Giác.
'Ai da ai da, đau đau đaul"
Anh hai ôm tai hét to, chị Trà mặt không đổi sắc.
"Hèn gì tôi lật tung toàn bộ Đế Kinh cũng không tìm thấy cậu, thì ra cậu trốn ở đây à?"
"Tôi đi với chị là được chứ gì? Cho tôi chút mặt mũi thể diện đi?"
"Không được!"
Chị Trà trực tiếp kéo anh hai đi, lúc đi qua Cố Bắc Từ, ánh mắt chị lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt cô, Cố Bắc Từ lập tức cảm thấy sợ hãi.
"Lần sau gặp anh hai, em sẽ báo cáo với chị đầu tiên, tuyệt đối sẽ không bao che cho anh ấy nữa đâu!"
"A Từ, sao em có thể làm vậy!"
Cố Thất Giác mặt nhăn như ăn phải mướp đắng, khuôn mặt tổn thương nhìn Cố Bắc Từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận