Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 435:

Chương 435:Chương 435:
Chương 435:
"Đó là còn chưa kể đến, nhìn bề ngoài làn da của cô, rõ ràng trông rất khỏe mạnh, chất lượng tốt, nhưng phản ứng thể chất của cô vừa rồi lại cho thấy chân của cô đã từng chịu tổn thương, để lại không ít di chứng.
Cảm giác như một cơ thể mệt mỏi không thể tả nhưng được bao bọc trong một lớp áo khoác trẻ trung đẹp đẽ. Đặc biệt... không đúng"
Vị bác sĩ trẻ cố gắng tìm những từ phù hợp để mô tả tình hình, mà lòng Cố Bắc Từ lại từng chút từng chút nặng nề tru xuống.
Có vẻ như suy đoán của cô là hoàn toàn chính xác.
Tuy rằng cô đã sống lại, nhưng nhất định là cơ thể bị hủy hoại ở kiếp trước cũng được kéo trở vê không gian này, cô nhìn qua trông khỏe mạnh xinh đẹp, nhưng thật ra cơ thể của cô lại không tốt chút nào!
"Bác sĩ, nếu theo kết quả xét nghiệm của anh, chẩn đoán tình hình tồi tệ nhất có thể xảy ra thì tôi có thể sống thêm được bao lâu?”
Cố Bắc Từ lặng lẽ siết chặt nắm tay, giọng cô nói cũng thoáng chốc run lên.
Vị bác sĩ trẻ lúc đầu mở to mắt ngạc nhiên, sau đó anh mỉm cười.
"Cố tiểu thư, đừng quá sợ hãi, dù kiểm tra phát hiện cô có nhiều thương tích, nhưng đó cũng không phải những vết thương chết người, chỉ cần bổ sung dinh dưỡng tốt, rèn luyện cơ thể mỗi ngày, kiên quyết điều trị, miễn là cô có khát vọng sống, cô thậm chí còn có thể phục hồi như một người bình thường."
"Vậy thì tốt rồi...
Cố Bắc Từ thở phào nhẹ nhõm, hiện tại khát vọng sống của cô không thể mạnh hơn, bọn người nam cặn bã nữ ti tiện đó còn chưa chết, làm sao cô có thể chết trước chúng?
"Tuy nhiên, còn có một điều kỳ lạ nữa.
Bác sĩ trẻ đưa màn hình máy tính ra trước mặt cô, trên đó hiện lên một tấm hình chụp sóng điện não.
"Đây là biểu đồ sóng não của cô, theo nghiên cứu thử nghiệm mới nhất của chúng tôi, Cố tiểu thư rất có thể đã bị mất một phần trí nhớ, hoặc một đoạn trí nhớ về ai đó, chỉ hy vọng ký ức này là ký ức không quá quan trọng đối với cô."
"Cái gì? Tôi bị mất trí nhớ?"
Nghe được những lời này, Cố Bắc Từ sững sờ, lập tức câm lấy bản ghi chép trong tay bác sĩ.
"Tại sao tôi lại không biết? Anh có thể xem giúp tôi mất trí nhớ vào thời điểm nào không?"
Cô từ khi còn nhỏ đã luôn có khả năng ghi nhớ tuyệt vời, đặc biệt là khả năng ghi nhớ nhanh, không thể bị mất trí nhớ được chứ?
Cho dù cô có mất trí nhớ thì anh cả và anh hai cũng không thể không biết? Thế nhưng, họ chưa từng đề cập đến việc này trong suốt những năm qua.
"Chắc hẳn là trí nhớ của cô trước mười tuổi, có thể là phần ký ức không tốt đẹp, cho nên gia đình không nhắc với cô là chuyện rất bình thường."
Đã gặp hoàn cảnh này nhiều lân, bác sĩ trẻ lễ phép an ủi.
"Có thể là như vậy, tôi sẽ về hỏi họ."
Cố Bắc Từ gật gật đầu, trong lòng không hiểu sao luôn cảm thấy, ký ức này chắc chắn rất quan trọng.
Cô đến cuối là đã quên đi điều gì quan trọng, hay đã quên một ai đó quan trọng?
Trước mười tuổi, cô luôn ở với gia đình, cũng không bao giờ đi ra ngoài một mình, có lẽ anh của cô có thể giúp cô nhớ lại.
"Bác sĩ, đợi một lát nữa người đại diện của tôi sẽ đến, anh không cần nói đến vấn đề nghiêm trọng như vậy, hơn nữa chuyện tôi đã mất đi một đoạn trí nhớ, mong anh giúp tôi giữ bí mật."
Cố Bắc Từ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn dặn dò bác sĩ một lần nữa.
"Cố tiểu thư có thể yên tâm về điều này."
Một lúc sau, Đường Dục mở cửa tiến vào, đặc biệt hỏi vê tình hình của Cố Bắc Từ, sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì, anh mới giải tỏa tâm lý, đưa cô trở lại trường.
Trong tòa nhà ký túc xá, Cố Bắc Từ vừa đi lên tâng vừa nghĩ tới lời bác sĩ, đúng lúc đó, Khương Mẫn từ trên tâng đi xuống, cố ý chặn đường cô, kỳ quái nói.
"Cố Bắc Từ, tôi nghe nói cô muốn tự mình làm một bộ phim truyền hình nhưng cô thậm chí còn không thể tuyển chọn được diễn viên, đúng chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận