Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 392:

Chương 392:Chương 392:
Chương 392:
"Đây là lý do của ba ư? Cửa cũng không có! Anh cả anh hai đều vẫn chưa có kết hôn đâu! Lúc con kết hôn thì con phải ôm tay ai đây?
Ba đừng có suy nghĩ đơn giản như vậy, đến lúc đó mỗi ngày con sẽ tới trước mộ mẹ mà khóc, nói rằng chúng con sống quá khổ! Ba xem mẹ sẽ nói ba ra sao?”
Cố Bắc Từ giả vờ tức giận nói một tràng dài, nói tới mức lão Cố mở to hai mắt nhìn, vậy mà không thể phản bác lại.
Anh hai Cố Thất Giác cũng vội vàng tiếp lời.
"Đúng vậy, ba chỉ biết đi tìm mẹ còn bọn con thì mặc kệ không quan tâm, đến lúc đó con cũng muốn đi tìm mẹ để cáo trạng! Con sẽ nói ba để anh cả một mình mệt chết, mấy đứa nhóc nhà họ Cố chúng ta đều không có cha mẹ, ở bên ngoài bị người ta bắt nạt!"
Hai anh em kẻ xướng người hoạ, nói tới mức Cố Thanh Nguyên cũng hơi hoài nghi nhân sinh, người làm ba ông đây có phải thật sự rất kém cỏi hay không?
"Được rồi được rồi được rồi, đừng nói nữa, đều là ba sai."
Lão Cố cảm thấy đầu như phình to lên.
"Thế nên ba phải sống cho thật tốt, sống lâu thêm một chút, đợi tức lúc ba đứa chúng con kết hôn sinh con, hạnh phúc mỹ mãn, ba mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn!"
Cuối cùng Cố Bắc Từ tổng kết lại, lão Cố không nói được bọn họ, chỉ đành phải gật đầu.
"Rồi rồi rồi, vì ba con quỷ đòi nợ các con, ba cũng phải sống thật tốt.”
"Thế mới đúng chứ!" Thời điểm Tô Phù Dung từ bên ngoài đi vào, liền trông thấy mấy người nhà họ Cố kia cười cười nháo nháo, hình ảnh trông thật hài hòa hữu ái. Cảm giác có một từ trường vô hình nào đó chắn ngay trước bốn người đó khiến cho bà ta làm cách nào cũng không xen vào được.
Bà ta lặng lẽ siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt đây đau đớn kích thích thần kinh của bà ta, kế đó vẻ mặt của bà ta lại lập tức tràn đây ý cười, làm bộ quen thuộc chen vào nói.
"Mấy người đang nói chuyện gì vậy? Nghe có vẻ vui nhỉ?"
"Không có gì, chỉ là đang nói giỡn mà thôi."
Anh hai Cố Thất Giác đạm mạc nói, Tô Phù Dung hoàn toàn làm bộ không phát hiện, cười tửm tỉm đi đến mép giường.
"Xem ra phương án trị liệu của bác sĩ Lý quả thật rất có hiệu quả, mới chỉ làm một chút như vậy mà sắc mặt của anh rể đã tốt hơn nhiều rồi."
Trong lời của bà ta hình như cố ý vô tình thay bác sĩ Lý nói chuyện.
"Ba đã nói ba không có việc gì rồi, các con còn chưa tin.'
Cố Thanh Nguyên từ trên giường muốn ngồi dậy, Tô Phù Dung vội vàng cầm cái gối đầu lót ở phía sau ông, động tác thân mật lại tự nhiên.
Ánh mắt của Cố Bắc Từ không chút để ý xẹt qua, cũng không có nói cái gì.
"Truyền xong rồi là ba có thể xuống giường, A Từ, con không cần lo lắng."
Lão Cố nhìn con gái của mình mà nói mấy lời an ủi, Tô Phù Dung lập tức hùa theo mà nói với lão Cố.
"Anh rể, em đã để cho phòng bếp chuẩn bị bữa tối nhiều hơn một chút, A Từ đã lâu rồi không có quay về, hôm nay người một nhà chúng ta được tụ hội đông đủ rồi."
Tuổi lớn liên càng thêm coi trọng tình thân, lời này của Tô Phù Dung lập tức đánh trúng uy hiếp của lão Cố.
"Được được được, vừa lúc ba cũng nghe A Từ nói chuyện, dạo này ở trong trường học thế nào."
"Đúng vậy, A Từ, buổi tối hôm nay con không có đi nữa đúng không?”
Trong lòng Tô Phù Dung rất rõ ràng, hiện tại lấy lòng Cố Bắc Từ, chính là lấy lòng Cố Thanh Nguyên.
"Vâng, vừa hay hôm nay có thể chăm sóc lão Cố của chúng ta."
Cố Bắc Từ trả lời đầy ẩn ý, thật ra khi nhớ lại kiếp trước, lão Cố còn chưa có kết thúc nghĩa vụ của một người cha thì sao cô có thể làm tròn bổn phận của một cô con gái?
Nếu không phải do cô và lão Cố không có nhiều thời gian bầu bạn với nhau thì làm sao hai mẹ con Tô Phù Dung có thể tham gia được vào chuyện nhà họ Cố.
Buổi tối, sau khi lão Cố truyên xong, người một nhà vô cùng náo nhiệt ăn cơm chiều, Cố Bắc Từ còn nói mấy tin đồn nổi lên trong trường học, về việc tham gia One Stop To The End }_, chọc cho lão Cố bật cười ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận