Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 121:

Chương 121:Chương 121:
Chương 121:
Suy nghĩ của anh đang bay về phương nào đó, không có chú ý tới ở bên ngoài đang có ai đứng lấp ló, hình như là có một người...
"SURPRISEI"
Hoác Tư Triệt đang định tiến lên một bước, đột nhiên một bóng đen lao thẳng vào trong lồng ngực anh.
Phản ứng đầu tiên của anh là định bóp yết hâu của người kia, nhưng sau khi nghe thấy tiếng kêu mềm nhẹ quen thuộc, theo bản năng thay đổi động tác, chủ động đón lấy cô, vẫn là để nhào vào trong lồng ngực của mình.
"Triệt ca ca, kinh hỉ không, bất ngờ không?”
Cố Bắc Từ ôm chặt lấy vòng eo thon chắc của Hoắc Tư Triệt, cả người dựa vào trong lồng ngực anh, cười tủm tỉm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh, cặp mắt sáng như sao trời, giờ phút này trong mắt cô hoàn hoàn phản chiếu lại Hoắc Tư Triệt.
Đồng tử không chút gợn sóng nào của người đàn ông rốt cuộc cũng có chút gợn sóng, thậm chí có chút không dám tin tưởng.
Vừa hay, trong nháy mắt, máy bay bên cạnh bay tới nước Mỹ, khó khăn lắm mới cất cánh.
Thế nên... Cô không có đi cùng với Tưởng Ngọc Đường, cô lựa chọn anh? Hay là...
Chiến Anh ngơ ngác mở to hai mắt nhìn, vẫn chưa tin mà xoa xoa mắt.
"Cô cô cô... sao cô lại ở chỗ này?"
"Đương nhiên là tới đón Triệt ca ca của tôi rồi!"
Cố Bắc Từ trả lời một cách đương nhiên, còn lớn mật giơ tay nhẹ nhàng đặt lên vai của Đại ma vương. "Em đã tra ra chuyến bay, biết anh sẽ trở về sớm, thế nên mới tới đây đón anh, có vui không?”
Cô giống như con thỏ nhỏ đáng yêu nép vào trong lồng ngực anh, đôi mắt to chớp chớp chờ anh trả lời.
“Em tới... là vì đón anh sao?”
"Đương nhiên là tới đón anh, bằng không em tới đón ai chứ?"
Cố Bắc Từ làm bộ cái gì cũng không biết lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại buông tay Hoắc Tư Triệt ra, câm lấy cái túi trên mặt đất, từ bên trong lấy ra một bó hoa hồng lớn vẫn còn đọng lại những giọt nước lấp lánh.
"Nhiệt liệt hoan nghênh người đàn ông đẹp trai nhất Đế Kinh của chúng ta vê nhà!"
Hoắc Tư Triệt nao nao, cúi đầu nhìn xuống đóa hoa lớn, theo bản năng mà nhận lấy. Chiến Anh đứng bên kia sợ tới ngây người, anh ta đã đi theo ông chủ từ cái thời hai người vẫn còn mặc quần thủng đáy, từ trước tới nay vẫn chưa nhìn thấy ông chủ nhận lấy hoa của cô gái nào hết!
"Chúng ta về nhà đi? Em còn bất ngờ khác dành tặng anh đót"
Cố Bắc Từ cười tủm tỉm túm lấy góc tay áo của Hoắc Tư Triệt, một bên nói một bên lôi kéo anh xuống máy bay.
Cô vừa mới bước xuống bậc thang đầu tiên, bỗng nhiên ngón tay đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt lấy.
Cố Bắc Từ cúi đầu hơi hơi cong môi, nhân lúc Hoắc Tư Triệt không nhìn thấy, cô cười tới mức híp mắt lại.
Chiến Anh hơi hơi hé miệng, thấy không khí tốt như vậy, lại không nói gì nữa, yên lặng theo ở phía sau, lặng lẽ để cho những thuộc hạ rút lui. Ở cổng lên máy bay cách đó không xa, cách một tấm kính lớn, Hứa Vận Nhi nhìn chằm chằm hai người đang thân mật đăng kia, sắc mặt xanh mét.
Lúc này, di động của Hứa Vận Nhi vang lên, là của Tưởng Ngọc Đường gọi tới.
"Vận Nhi, em tận mắt nhìn thấy Cố Bắc Từ đi mà? Máy bay cũng đã bay rồi, sao anh vẫn chưa thấy cô ta xuất hiện chứ?
Không phải em nói cái kế sách này là không thể thất bại sao?"
Trong điện thoại, giọng điệu của Tưởng Ngọc Đường cực kỳ không tốt chất vấn nói.
Hứa Vận Nhi nghe xong trong lòng càng thêm bực bội, lân đầu tiên không kiên nhẫn trả lời nói.
"Xem ra Cố Bác Từ là thật sự không yêu anh, em trông thấy cô ta tới đón Hoắc Tư Triệt, hai người đã rời khỏi sân bay!"
"Em nói cái gì? A Từ không có khả năng không yêu anh, anh là mối tình đầu của cô ấy!"
Hứa Vận Nhi không muốn nghe cái chuyện cũ mèm này của Tưởng Ngọc Đường nữa,Bang" một tiếng dập điện thoại.
"Cái thứ phế vật!"
"Hắt xì!"
Trên xe, Cố Bắc Từ lại đột nhiên hắt xì một cái, lập tức, một chiếc áo khoác vẫn còn vương hơi ấm của người đàn ông phủ lên trên vai cô.
"Sinh bệnh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận