Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1154:

Chương 1154:Chương 1154:
Chương 1154:
Cố Bắc Từ trả lời tự nhiên mà vậy, không hê có một chút dao động cảm xúc nào.
-Haiz... hi vọng đời này hai người trường trường cửu cửu, tu thành chính quả..."
Bác sĩ Nhất Đăng thở dài một hơi, có điều Cố Bắc Từ không chú ý nghe, đến cả bác sĩ Nhất Đăng đóng cửa lại lúc nào cô cũng không chú ý đến.
Về sau, vết thương của Cố Bắc Từ đã khỏi hoàn toàn, nhưng cô vẫn chọn ở lại bệnh viện, sau đó nữa vết thương của anh hai cũng đã hoàn toàn khỏi, nhưng Hoắc Tư Triệt vẫn là dáng vẻ yên tính nằm trên giường, một cử động nhỏ cũng không có.
Người xung quanh, thậm chí là ba mẹ của Hoắc Tư Triệt cũng đều có phần sốt ruột rồi, nhưng Cố Bắc Từ vẫn là dáng vẻ tâm lặng như nước.
Mỗi ngày lặp đi lặp lại đến phòng ICU (khu chăm sóc tích cực) thăm anh, nói chuyện với anh, nói về rất nhiều chuyện đã qua, chuyện mà cô nhớ lại.
Thời tiết buổi sáng hôm nay rất đẹp, Cố Bắc Từ vẫn như thường ngày, đẩy cửa lớn của phòng ICU, mà khoảnh khắc này, cô nhìn thấy lưng của người đàn ông quay lại với cô, đang đứng trước cửa sổ.
Mặt trời ấm áp trên cao, trời rất xanh, mây rất trắng, tất cả phong cảnh xinh đẹp đều không bằng một chút xinh đẹp của người nam nhân, tia sáng của nắng vàng bao phủ lấy người anh, thân hình cao to của anh giống như bước ra từ một bức tranh.
Hoa trong tay Cố Bắc Từ rơi xuống đất "bịch'" một tiếng, cô vô thức che miệng lại, sợ rằng đây là trong mơ.
Nếu như là trong mơ, cô càng không thể phát ra âm thanh, cô không muốn phá tan giấc mơ này.
Mà sau đó người đàn ông nghe thấy động tĩnh, từ từ quay người lại, ánh mắt sâu xa lập tức nhìn lên trên mặt cô, chỉ là... hiện ra sự mơ hồ trong chốc lát.
Trong lòng Cố Bắc Từ trâm lại, lẽ nào xác suất 15% mà bác sĩ Nhất Đăng nói kia...
Không sao, ngày tháng lúc trước so với hôm nay càng khó hơn cô cũng đã đi qua rôi, bắt đầu lại lân nữa thì có sao đâu chứt
Cô lần nữa chuẩn bị tâm lý cho bản thân trong lòng, bỗng nhiên, anh dần dần cong khóe môi lên, ánh mắt dịu dàng.
"Tiểu Bắc, nhớ anh rồi à?"
Âm thanh của anh trầm thấp mà đầy sự cưng chiều vô hạn, rơi vào trong tim Cố Bắc Từ, tim cô giống như bọt biển, bị cái gì đó nắm chặt lại, nhất thời không biết nên biểu đạt cảm xúc như lúc nào, chỉ có thể...
Dừng hết sức lực lao vê phía anhI
Cố Bắc Từ chẳng quan tâm thứ khác bay đến bổ nhào vào trong lòng anh, mà anh sớm đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng ôm lấy cô dào dạt.
Cô vùi mặt mình vào vai anh, nghẹn ngào không kìm được nước mắt.
"Hoắc Tư Triệt, em nhớ anh, đặc biệt đặc biệt nhớ anh! Vô cùng vô cùng nhớ anh! Rất rất nhớ anh!”
Người đàn ông nghe thấy câu này, tay ôm lấy cô vô thức siết chặt hơn, hận không thể vùi cô vào xương máu, hòa thành làm một.
"Cố Bắc Từ, anh yêu em."
Mỗi từ anh nói ra đều trùng điệp rơi vào trong tim cô, hợp thành làm một, khiến cho tứ chi bách thể của Cố Bắc Từ đều dâng trào niêm vui sướng. Thời khắc này, cô, Cố Bắc Từ, nhất định là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới này!
Ánh mặt trời rực rỡ, Hoắc Tư Triệt dần dần thả cô ra một chút, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nhìn ngắm thâm tình, hình như làm thế nào cũng ngắm không đủ.
Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô, Cố Bắc Từ động cũng không dám động, sợ rằng sẽ phá tan thời khắc tươi đẹp này.
Đến khi nụ hôn của anh mềm mại như lông vũ, đặt lên trên trán cô, mũi của cô, môi của cô, mà sau đó đi sâu vào, hơi thở cực nóng lập tức lưu chuyển toàn thân, vẫn sự là sự bá đạo và đánh chiếm thành trì quen thuộc của anh, tất cả %... mới trở thành sự chân thực như thế.
Hoáắc Tư Triệt tỉnh rôi, từ nay về sau, đều là những ngày tháng hạnh phúc phải không? Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vàng óng những lá cây rơi đầy trên mặt đất, trên đường lớn bên ngoài, xe cộ nhộn nhịp truyền đến tiếng người náo nhiệt, trong ống kính thu nhỏ, bầu trời có một đám chim di trú bay qua, sự sống tràn trê của thành phố, giống như tương lai của bọn họ, tình yêu của bọn họ...
Chưa đến nửa tiếng sau, mọi người đều biết đại ma vương đã tỉnh lại, dường như tất cả mọi người đều đang nhanh chóng đến bệnh viện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận