Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 826:

Chương 826:Chương 826:
Chương 826:
"A Thiểu..."
Cố Bắc Từ lạnh giọng mở miệng.
"Gói"
A Thiểu lập tức hưng phấn trả lời, thuận tiện hoạt động cổ tay của mình một chút phát ra tiếng khớp xương canh cách, cô đã hiểu được ý tứ của Cố Bắc Từ rồi.
Dương Tu Văn nhìn thấy động tác này của A Thiểu, sắc mặt lập tức thay đổi, phản ứng bản năng lách về phía sau ghế, duy trì một khoảng cách nhất định với A Thiểu, căng thẳng nói lắp.
"Cô cô cô cô... cô muốn làm gì?"
Cố Bắc Từ ngay đến đầu cũng không thèm quay lại một cái, nhàn nhạt nói.
"Đánh ra ngoài.'
"Được thôi! Em chính là chờ câu này của chị thôi đấy!" A Thiểu lập tức sải bước đi về phía Dương Tu Văn, một khắc kia mỗi một bước của cô ấy trong mắt Dương Tu Văn đều giống như bước chân của người khổng lồ rơi trên mặt đất, làm mặt đất cũng muốn run rẩy.
"Cô muốn làm gì? Tôi báo cảnh sát đấy"
Anh ta vừa sợ tới sắc mặt tái mét vừa căng cổ la to.
"Báo cảnh sát? Người nên báo cảnh sát nhất là chúng tôi mới đúng, anh uy hiếp người bị hại, chuyện này bị cảnh sát biết được thì tình tiết phạm tội của Khương Viện sẽ càng thêm nghiêm trọng nhỉ? Lại cộng thêm việc không biết hối cải, có phải là có thể phán thêm vài tháng nữa không?”
A Thiểu mặt không đổi sắc bước qua đó, một nắm túm chặt cổ áo của Dương Tu Văn, Dương Tu Văn liền giống như một con gà yếu, bị cô nhấc lên cao. Cô bây giờ ở với Cố Bắc Từ lâu rồi, học được sự nham hiểm tới trơn tru lưu loát.
"Biết không, bây giờ tôi đánh anh được gọi là phòng vệ chính đáng, ai bảo anh lao tới giải trí Bắc Triệt, còn uy hiếp tôi?"
A Thiểu xách Dương Tu Văn lắc qua trái phải, đúng lúc có một thứ đồ rơi ra từ trong cửa tay áo của Dương Tu Văn, vậy mà lại là một cái bút ghi âm!
"Được lắm! Tôi càng không thể tha cho anh rồi!"
Giây phút nhìn thấy bút ghi âm, A Thiểu một châm giãm vỡ, tiếp sau trong phòng họp truyền ra tiếng kêu đau đớn thảm thương của Dương Tu Văn.
Cố Bắc Từ đeo tai nghe lên, biểu cảm bình tính dạo bước ra ngoài, vừa đi được mấy bước, biểu cảm tổng giám đốc già dặn trên mặt cô một giây liền thay đổi, đỡ cái eo già của mình, đau tới mức toàn bộ ngũ quan đều xoắn xúyt hết vào nhau.
Không được, cô vẫn là phải đi uống thuốc, kỳ lạ? Sao đột nhiên ở giữa lại đau như vậy?
"Chẳng lẽ dạo này mình uống vitamin ít quá à? Không được không được, hồi phục cơ thể quan trọng, phải mau đi uống thuốc thôi!"
Nghĩ đến đây, Cố Bắc Từ tăng nhanh tốc độ bước chân đi về hướng phòng ngủ của mình.
Mười phút sau.
Dương Tu Văn mặt mũi bầm dập bị A Thiểu vứt như vứt rác, ném ra bên ngoài cao ốc.
Anh ta đứng dậy đau tới nhe răng trợn mắt, cuối cùng cũng không còn ở trên địa bàn của giải trí Bắc Triệt nữa, ánh mắt anh ta thâm độc nhìn chằm chằm bốn chữ giải trí Bắc Triệt. "Cố Bắc Từ, cô thật sự cho rằng ông đây không có cách nào bóp chết cô sao?”
"Dương tổng, anh đây là bị sao thế? Có cần phải đi bệnh viện không?"
Lúc này, trợ lý chờ ở dưới lầu khẩn trương xông lên, đỡ Dương Tu Văn lên xe.
"Dương tổng, không phải anh đi cầu tình sao? Cố tổng kia không nói tình người như thế à? Vậy mà lại đánh anh thành thế này, chúng ta có cần báo cảnh sát không?"
Trợ lý không biết xảy ra chuyện gì, đứng ở góc độ tư duy của người bình thường mở miệng hỏi.
"Báo cảnh sát cái rắm gì mà báo?! Cút cho ông!"
Vừa nghĩ tới cảnh sát chẳng những không thể kiêm chế Cố Bắc Từ, trái lại còn không có lợi với anh ta, vẻ mặt của Dương Tu Văn lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận