Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 73:

Chương 73:Chương 73:
Chương 73:
Lần này thì Cố Bắc Từ đã thực sự nhìn thấy rõ toàn thân của ba mình đang run lên, nhìn ông với hốc mắt đã đang đỏ dần, đang hiện ra trước mắt cũng không dám tin.
"À. Đúng rồi ba, chìa khóa của phòng chơi đàn có phải là ở chỗ ba không?"
Cố Bắc Từ có một chút ngạc, cứ nghĩ rằng Cố Thanh Nguyên không bao giờ để ý đến cô, không ngờ rằng bản thân lại lần nữa câm cây vi ô lông trên tay, phản ứng của ông mạnh mẽ như thế.
"Có... ở chỗ ba, ba tìm cho conl"
Giọng của Cố Thanh Nguyên có một chút run rẩy, nhanh chóng đi lên lầu.
Tô Phù Dung đứng kế bên ngơ cả người, có điều bà ta rất nhanh thu lại nội tâm đang hứng thú, cười cười hỏi Cố Bắc Từ.
"Bắc Từ, con làm sao đột nhiên lại muốn học đàn vậy?"
Cố Bắc Từ giả vờ như không thèm đếm xỉa đến mà trả lời. Khẩu khí của cô như vậy, phù hợp với tác phong từ trước giờ của bản thân, Tô Phù Dung cũng không có nghi ngờ gì, còn cho rằng cô vẫn giống như trước đây, một ngày vãi chày, bảy mươi ngày phơi lưới (*)
(*: ví với việc học hành bữa đực, bữa cái, không liên tục)
"Ò ò, thì ra là vậy."
Rất nhanh, ba Cố đã từ trên lâu đi xuống, đem một chiếc chìa khóa tinh tế đưa cho cô.
Bởi vì mẹ cô rất thích chơi đàn, vì vậy ba Cố đặc biệt cho người thi công một căn phòng để chơi đàn chuyên nghiệp ở nhà, trang trí thuần phong cách Châu u, đến cả chìa khóa phòng cũng làm một cách tinh tế không kém.
Cố Bắc Từ mở cửa phòng chơi đàn ra, bên trong lại không như cô nghĩ toàn là bụi bẩn, mà ngược lại tất cả đều như mới, dường như mới như ngày hôm qua cô cùng mẹ tập đàn ở đây.
Cô cầm cây vi ô lông bên cạnh cây cây đàn piano lên, giống như năm đó, đứng trước cửa sổ nhẹ nhàng kéo dây đàn.
vang lên trong gian phòng, dường như đang quay về mấy năm trước, mẹ cô ngồi ngay đàn piano đệm nhạc cho cô, cười một cách dịu dàng.
Âm thanh của tiếng đàn vang đến phòng ngủ dưới lầu, Cố Thanh Nguyên đang ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm khung ảnh, nước mắt rơi xuống lả chả.
Trong khung ảnh đó là bức ảnh cuối cùng trong đời của Tô Vân Triều.
Nhớ lại những chuyện đã qua, sao chỉ có một mình cô chứ?
Cố Bắc Từ chọn cây vi ô lông mà ông cụ Hoắc đã tặng cho cô, bảo anh hai đưa cô về Phượng Hoàng. Lần này, cô đã nhớ là tối nay phải cùng đại ma vương ăn cơm.
Thời gian làm hồ sơ nhập học vào trường đại học nước ngoài sớm hơn so với trường đại học trong nước, Cố Bắc Từ cũng vì lo bản thân không quen tay, dù gì đại ma vương vẫn chưa về nên cô ở phòng khách thuận tiện luyện tập một lát.
7 giờ tối, Hoắc Tư Triệt đang đi trong vườn thì nghe thấy âm thanh quen thuộc liền đột nhiên đứng lại, dọa Chiến Anh đang đi phía sau mặt biến sắc, cảnh giác mà nhìn vào trong nhà.
"Ông chủ, anh sao thế?"
"Không có gì, cậu lui xuống trước đi."
Hoắc Tư Triệt không nhìn Chiến Anh mà ánh mắt dồn về phía hành lang cửa, cứ lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng của người con gái đang chơi đàn trong phòng khách.
Chiến Anh hiểu chuyện rời đi, Hoắc Tư Triệt nhẹ nhàng đi vào, châm chậm tiến lại gần, trong đôi mắt sâu thẳm của anh không nhìn thấy gì là cảm xúc, chỉ là hai tay thả lỏng xuống, từ từ nắm chặt tay giống như là đang kiềm chế cảm xúc gì đó.
Cố Bắc Từ đang chìm đắm vào trong tiếng đàn, kết thúc bài hát, cô thuở ra mãn nguyện, vừa quay người thì nhìn thấy đại ma vương đang đứng phía sau, cười cười đứng lên mà đi về phía anh ta, quở trách mà nói.
"Anh về lúc nào vậy? Sao một tiếng động cũng không có?”
"Rất hay."
Anh khẽ mở miệng, nhìn cô một cách sâu xa.
"Em cũng cảm thấy không tệ, đã không đụng đến đàn vài năm rồi mà hôm nay luyện thử, vẫn may chưa quên hết."
Cố Bắc Từ thả lỏng ngữ khí mà trả lời với đại ma vương, còn tưởng rằng Hoắc Tư Triệt chỉ là đang cùng mình nói về đàn mà không hề phát hiện trong ánh mắt của anh ta có gì đó không bình thường.
"Chúng ta đi ăn cơm thôi, anh đói rồi! Hôm nay dì Minh đặc biệt nấu một nồi súp cay!"
Nhắc đến ăn, mắt của Cố Bắc Từ lại sáng lên.
"Em đi cất đàn đã, đợi một lát có chuyện muốn nói với anh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận