Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 120:

Chương 120:Chương 120:
Chương 120:
Trên xe taxi, Cố Bắc Từ nhìn chằm chằm điện thoại đột ngột bị cắt đứt, khẽ thở dài.
Sự tín nhiệm giống như một tờ giấy trắng bằng phẳng không dấu vết, khi bạn đã đem tờ giấy này vo tròn nhăn nhíu, bất luận bạn có cố gắng thế nào thì cũng không thể vuốt cho tờ giấy thẳng như lúc ban đầu được.
Nhưng cho dù thế nào, cô cũng phải bí quá hóa liều thử một lần!
Trên máy bay tư nhân,
Người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế da đắt tiên, ánh mắt lạnh lùng sâu thảm nhìn chằm chằm màn hình đối diện.
Trên màn hình là hình ảnh bản đồ vệ tinh, trên bản đồ có một chấm nhỏ màu xanh đang không ngừng di chuyển.
Đó là tọa độ của Cố Bắc Từ, lúc này chấm nhỏ màu xanh kia đang không ngừng đến gần sân bay, sau đó đến sân bay.
"Ông chủ, có phải đến khi Cố Bắc Từ vừa xuống xe, liền lập tức đem cô ấy bắt lại?"
Chiến Anh ở một bên nhỏ giọng hỏi, đáp lại hắn, là người đàn ông yên lặng.
Trên mặt Hoắc Tư Triệt cảm giác không nhìn ra được chấn động, hai mắt đen nhánh như vực sâu, làm cho người khác không dám tìm tòi nghiên cứu tâm tư của anh.
"Đi theo cô ấy.
"Dại"
Chiến Anh không thể làm gì khác hơn là án binh bất động, trơ mắt nhìn chấm nhỏ màu xanh đến sân bay rồi dừng lại.
Ông chủ bây giờ đại khái chưa thấy sông Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định, nếu không phải là trơ mắt nhìn người đàn bà xấu xa Cố Bắc Từ đội nón xanh cho mình.
Dù sao vẫn còn nửa giờ nữa máy bay mới hạ cánh.
Cậu ta lập tức dùng điện thoại vệ tinh liên lạc với người đang theo dõi Cố Bắc Từ, đột nhiên trong điện thoại truyền tới một tràng âm thanh hoảng hốt.
"Rất rất rất xin lỗi! Lão đại, chúng tôi không tìm được Cố Bắc Từ!"
"Cái gì?"
Chiến Anh trong nháy mắt lưng nổi lên một tâng mồ hôi rịn.
"Các cậu nhiêu người sống như vậy, còn có thể đem một cô gái làm mất dấu vết cơ chứ?"
Nhiệt độ bên trong khoang máy bay đột nhiên giảm mạnh, trên người đàn ông tản ra uy áp mạnh mẽ làm cho Chiến Anh căn bản hít thở không thông.
Cậu ta chỉ có thể chĩa áp lực hướng về phía trong điện thoại của thủ hạ mắng to.
"Sân bay lớn như vậy, còn không nhanh lên đi tìm! Nhất là cửa sân bay đường bay quốc tế, tìm cẩn thận vào!"
Chiến Anh nói xong cũng cúp điện thoại, lập tức run lập cập cúi đầu nhìn vê phía ông chủ.
"Ông chủ, là tôi sai rồi, xin anh trách phạt!
Đáp lại cậu ta là sự im lặng chết chóc, không có lời trách mắng ngược lại càng làm Chiến Anh lo sợ.
Người đàn ông mặt lạnh như sương, lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình, Tiểu Bắc à, lần này cho dù em có chạy tới chân trời góc biển, anh nhất định sẽ bắt em trở lại.
Sau đó mang về, khóa lại!
Đời này, Hoắc Tư Triệt anh phạm phải sai lâm lớn nhất, chính là cho em tự do... "Tăng thêm tốc độ."
Một lúc lâu sau, Hoắc Tư Triệt mới lạnh lùng nói ra bốn chữ, Chiến Anh như được đại xá, lập tức chạy tới buồng lại.
Hai mươi phút sau, máy bay tư nhân chậm rãi hạ cánh xuống đường băng, nhưng vẫn chưa có tin tức của Cố Bắc Từ.
Chiến Anh lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, lòng như lửa đốt nhìn xuyên thấu qua ô cửa sổ nhỏ, nhìn chằm chằm đường băng như vậy, chiếc máy bay đi Mễ quốc vẫn chưa cất cánh.
Cố Bắc Từ ơi, Cố Bắc Từ, rốt cuộc cô đã chạy đi nơi nào?
Cô có biết hay không cái giá của việc cô biến mất, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng?
Cậu ta hoàn toàn tin tưởng khi ông chủ xuống máy bay, sẽ lập tức xông lên chiếc máy bay đi Mễ quốc kia, tự mình đem Cố Bắc Từ bắt trở lại! "Ông chủ, chúng ta đến rồi!"
Chiến Anh đứng ở cửa khoang bên cạnh, người đàn ông gương mặt lạnh lùng, đứng dậy đi tới cửa khoang trước, chờ đợi cửa khoang từ từ mở ra.
Người không biết Hoắc Tư Triệt cũng có thể nhìn ra, người đàn ông này đang đứng giáp ranh giận dữ.
Chiến Anh run rẩy suy nghĩ, Cố Bắc Từ, lần này cô xong rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận