Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1110:

Chương 1110:Chương 1110:
Chương 1110:
"Triệt ca ca, chỗ này, anh... có nhớ ra được điều gì không?”
Cố Bắc Từ thấp thỏm nhìn Hoắc Tư Triệt, ngay cả giọng nói cũng không nhịn được mang theo chút run rẩy.
“Anh...
Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Tư Triệt băn khoăn nhìn xung quanh, thử tìm lại một chút ký ức, tuy nhiên... cuối cùng mắt anh không hề phát sáng lên vì điều gì cả.
Anh sợ cô thất vọng nên không thể nói gì, nhưng Cố Bắc Từ đã biết đáp án rồi.
Cô có chút khó chịu cúi đầu xuống, che giấu vẻ buồn bã trên mặt của bản thân, không để cho Đại Ma Vương nhìn thấy.
Cái loại mất mát mang theo hy vọng rồi lại rơi vào thất vọng, hoá ra còn khiến cho người khác dẫn vặt hơn so với sự tuyệt vọng ban đầu.
"Đôi tình nhân phía trước, ở đây là vườn bách thảo tư nhân, xem thì có thể, nhưng đừng động tay động chân nhé...'
Giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng họ, thậm chí ngay cả lời nói cũng gần giống như trong mơ.
Hai người xoay người lại, chỉ nhìn thấy một bà lão làm vườn đội một chiếc nón rơm, bước khập khiễng về phía bọn họ.
Cố Bắc Từ mở miệng trước.
"Bà ơi, là cháu, A Từ, vị này... cũng là người quen mà bà biết."
"Hoá ra là A Từ à, bà còn tưởng là người lạ...
Bà lão nghe thấy giọng nói của cô liên mỉm cười, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Đại Ma Vương, khi nhìn rõ khuôn mặt của anh, ý cười trên khuôn mặt của bà lão làm vườn càng khuếch đại hơn. "Hoắc tổng, cuối cùng cậu cũng đến rồi sao? Năm say sao lại lâu như vậy mới đến chứ?"
"Bà biết cháu?”
Ánh mắt Hoắc Tư Triệt lãnh đạm lướt qua bà lão làm vườn, khẽ hỏi.
"Hả? Cháu không biết bà ư?"
Nụ cười trên khuôn mặt của bà lão làm vườn dân dân tan biến, mà trái tim của Cố Bắc Từ như bị người khác dùng búa gõ mạnh vào, đột ngột đau nhói.
"Ha ha ha, quý nhân như cháu quên mất, không nhớ ra bà cũng là chuyện bình thường.'
Bà lão làm vườn lớn tuổi cười ngượng ngùng giải hoà cho bản thân, biểu cảm trên khuôn mặt bà cuối cùng cũng không che giấu được sự chạnh lòng,
Cố Bắc Từ vội vàng giải thích giúp Đại Ma Vương. "Bà ơi, bà tuyệt đối đừng hiểu lầm, Triệt ca ca bị kẻ xấu hạ thuốc, hiện tại không nhớ được gì cả, không phải chỉ không nhớ bà đâu."
"Cái gì? Bị hạ thuốc? Rốt cuộc là người nào có tâm địa độc ác như vậy, vậy mà lại dám làm ra loại chuyện tán tận lương tâm này!"
Bà lão làm vườn tức giận nói, sau đó lại lo lắng nhìn Cố Bắc Từ.
"Vậy Hoắc Tổng có nhớ ra cháu không?”
Vốn dĩ, lời nói của bà lão xuất phát từ sự lo lắng và quan tâm, nhưng... câu nói này lại giống như một con dao găm sắc bén, mạnh mẽ đâm vào trong tim Cố Bắc Từ.
"Anh ấy..."
Anh đã quên cô rồi.
Lúc này, Cố Bắc Từ cảm nhận được rõ ràng Đại Ma Vương của ngày trước, đã mang theo sự tuyệt vọng như thế nào để tiếp tục sống, hoá ra là đau đớn như vậy!
"Tiểu Bắc..."
Người đàn ông rũ mắt xuống, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của cô, nỗi cô tịch và bi thương ở đáy mắt cô đau đớn như khoét sâu xé toạc trái tim anh, anh vô thức vượn tay ôm cô vào trong lòng, áy náy nói.
"Xin lỗi."
"Không! Tất cả những chuyện này không phải là lỗi của anh! Tất cả đều là lỗi của Đỗ Thư Tĩnh! Nếu như em phát hiện ra âm mưu của cô ta sớm một chút, chúng ta cũng sẽ không...
Cố Bắc Từ còn chưa kịp nói xong, thì đột nhiên nhìn thấy trên trán Đại Ma Vương nổi lên gân xanh, thậm chí còn đau đớn nhắm chặt mắt lại, thân thể lung lay chẳng khác nào một tờ giấy!
Anh đang cưỡng ép bản thân mình nhớ lại! Vô số ký ức tác động vào đại não của anh, giằng xé thần kinh của anhI
Loại đau đớn này gân như muốn xé toạc bản thân, cô cũng quá hiểu rõ rồi!
"Triệt ca cal”
Cố Bắc Từ lập tức giữ chặt Hoắc Tư Triệt, lớn tiếng gọi anh.
"Đừng nhớ nữa! Đừng nghĩa nhớ mài Anh sẽ sụp đổ mất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận