Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 414:

Chương 414:Chương 414:
Chương 414:
Chạng vạng, Cố Bắc Từ và Đường Dục đi cùng nhau tới một studio cũ kĩ rẻ tiền ở vùng ngoại ô của Đế Kinh.
"A Từ, căn cứ vào những gì tôi điều tra được, Bộc Cảnh Chi này chỉ là sinh viên năm tư của đại học Thượng Ảnh. Mặc dù cậu ta đã nhiều lân lấy được học bổng, nhưng mà cho tới nay vẫn chưa có một tác phẩm tiêu biểu nào hết, hiện tại cũng chỉ có thể ở cái loại studio này quay chụp mấy bộ phim mạng dài tập thấp kém thôi.
Tôi còn nghe người ta nói, mấy cái phim mạng dài tập thấp kém đó của cậu ta đều quay chụp rất tệ, bên đầu tư đều muốn thay đổi người, cô xác định đây là đạo diễn mới mà cô muốn tìm sao?”
Vừa xuống xe, Đường Dục liên bắt đầu sầu lo vê mấy điều này. "Đi vào xem trước đã.'
Cố Bắc Từ nhàn nhạt mở miệng, vừa nấy cô đã nhìn thấy ảnh chụp mà Đường Dục gửi tới, thật ra trong lòng cô đã nắm chắc tới chín phần rồi. Duy nhất một điều cô không dám chắt, đó chính là cô không biết kiếp này của Bộc Cảnh Chi vẫn còn ưu tú như trước nữa không.
Studio người đến kẻ đi, cũng không có ai trông coi dọn dẹp cho chỗ sản xuất phim truyền hình nhỏ này cả, hơn nữa với mặt mũi của Đường Dục, hai người dễ dàng vào trong studio như vào chỗ không người.
Cố Bắc Từ giương mắt đảo qua, bên trong giống như đang quay cảnh nữ chính đang khóc tang cho nam chính.
Lúc này, Bộc Cảnh Chi đang bị một người đàn ông trung niên bụng phệ mắng xối xả.
"Ông đây là dựa vào mặt mũi của cậu mới tìm cậu đảm đương công việc đạo diễn, nhưng cậu xem xem mấy cái thứ rác rưởi do cậu chỉ đạo làm đi! Khung cảnh thì tối tăm như mực, tối như thế này còn không có bật đèn, sao có thể thể hiện ra sự xinh đẹp của bà xã tôi chứ! Ha?! Đều đổi hết cho tôi!"
Lúc này nữ diễn viên bên cạnh như một ngôi sao nhỏ liên nhào vào trong lòng người đàn ông trung niên khóc sướt mướt.
'Anh yêu, cậu ta còn không cho em trang điểm, còn bảo em để mặt mộc, nào có nữ diễn viên nào mà không trang điểm chứ, em không muốn để cậu ta chỉ đạo, anh đổi cho em đạo diễn khác đi!"
Người đàn ông trung niên nghe xong lửa giận càng thêm không thể dập tắt, chỉ vào mũi người trẻ tuổi kia mà bắt đầu thoá mạ.
"Có nghe thấy không? Nhanh chóng trang điểm cho bảo bối của tôi đi! Mấy cái đạo cụ trang phục này cũng đổi hết cho tôi! Phải để cho bà xã tôi mặc trang phục đỏ rực, trang phục có hoa văn kia không tồi! Còn có cái án kỉ này, cho thêm chút trái cây, để cho mọi thứ có chút hơi thở của sự sống tí đi!"
Ngay cả người xem như Cố Bắc Từ cũng không nghe nổi nữa, mặc đồ diễn như này để đưa tang cho nam chính sao? Nữ chính ngóng trông nam chính chết như vậy à?
"Nhưng mà đây là cảnh đưa tang đó, vốn dĩ nên phụ trợ để tạo ra hơi thở bi thương ủ dội..."
Bộc Cảnh Chi cắn môi, không cam lòng giải thích nói. Trong khoảng thời gian này anh ta đã hết lòng nhẫn nhịn tên nhà làm phim này, gần như là từ bỏ hết thảy điểm mấu chốt của mình, thân là một tên đạo diễn nghèo túng mà phải tới loại tình huống này, thật là làm mất mặt gia đình mài
"Ông đây là nhà làm phim hay cậu là nhà làm phim? Không muốn làm có phải hay không? Không muốn làm liền cút đi!"
Người đàn ông trung niên hét lên như mọi khi, không kiên nhẫn chửi ầm lên, Bộc Cảnh Chi siết chặt nắm tay, bỗng nhiên ngước mắt.
"Đi thì đi! Cái loại nhà làm phim không hiểu tí gì về truyền hình như ông, còn có cái loại hot girl mạng không hiểu tí gì về diễn xuất như cô thì ông đây cũng không muốn phải hầu hại Mấy người không xứng để tôi làm đạo diễn cho đâu!"
Bộc Cảnh Chi đột nhiên bùng nổ, ném tai nghe sang bên cạnh, xoay người muốn đi.
Sắc mặt của đàn ông trung niên tức khắc xanh mét.
'Đứng lại cho ông đây! Ai cho phép cậu đi hả? Ông đây muốn cho cậu lăn cậu phải lăn, ông muốn để cậu ở lại thì phải ở, thành thành thật thật ngốc tại đây! Đừng quên, cậu đã ký hợp đồng với ông đây! Tiền vi phạm hợp đồng là một trăm vạn!"
Một trăm vạn...
Nghe được câu nói cuối cùng, bước chân của Bộc Cảnh Chi liên dừng lại ở tại chỗ, anh ta đào đâu ra một trăm vạn đây?
Lông mày Cố Bắc Từ nhăn lại, giờ khắc này cô có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của người thanh niên này.
Người đàn ông trung niên đắc ý cười ha ha.
"Đi đi! Không phải cậu có cốt khí sao! Hả?"
Bộc Cảnh Chi đứng im tại chỗ như hóa thạch vậy, trên mặt cực kỳ xấu hổ, anh ta biết chính mình căn bản không có rời đi tự tin, cần phải xoay người hầu hạn như một con chó với cái loại người có tiền thích làm vấy bẩn nghệ thuật, sao anh ta có thể làm được đây?! "Chẳng phải chỉ có một trăm vạn thôi sao, chỗ tiên này tôi trải"
Lúc này, một giọng nữ thanh thúy vang lên trong phim trường, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cố Bắc Từ tản bộ từ chỗ tối đi ra, khí thế khiếp người.
Cô hơi hơi nghiêng đầu, hướng sang Đường Dục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận