Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 561:

Chương 561:Chương 561:
Chương 561:
Tức khắc cả quầy đồ cổ đồ gốm toàn bộ đều bị đập nát vụn!
"Con mẹ nó! Mày dám đập vỡ đồ của ông à! Anh em đâu lên cho tôi
Ông chủ quầy đồ cổ tức giận ngay tại chỗ rồi, loại chợ đêm nhỏ này đều là kết bè kéo cánh mà làm, đều quen biết lẫn nhau, một tiếng thét to của ông chủ quầy lập tức làm mười mấy người xung quanh vây chặt đám người mặc đồ đen và chiếc xe Van.
Có vài người đàn ông còn vạm vỡ hơn người mặc đồ đen trực tiếp đấm cho người mặc đồ đen một phát.
Cố Bắc Từ nhân lúc đang loạn từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng từ trong đám người chui ra ngoài!
"Con đàn bà kia chạy rồi, mau đuổi theo
"Muốn chạy? Không dễ như thế đâu, những thứ đồ này của ông đây ít nhất cũng đáng giá ba mươi vạn, bỏ tiên ra trước!"
Người mặc đồ đen lập tức chạy theo hướng của Cố Bắc Từ, nhưng mà một đám người lại vây chặt bọn họ ngay tại chỗ.
Cố Bắc Từ cười lạnh một tiếng, quay đầu sải bước muốn chạy vê hướng khách sạn, nhưng mà không ngờ tới đối diện có hai người lén lút khác nữa, rõ ràng bước chân cực nhanh đang chạy vê phía cô.
Toi rồi, vẫn còn mai phục!
Trong lòng Cố Bắc Từ chợt lạnh, không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, quay đầu xông vào rừng trúc lúc tới.
Bầu trời lại cứ nhằm vào lúc này mà đổ mưa nhỏ rả rích, rêu xanh đầy đường cùng lá rơi dưới đất càng làm cho đường trơn trượt, Cố Bắc Từ vì để trốn đám người mặc đồ đen kia mà chỉ có thể chọn đi vào nơi càng đen càng không có đường.
Tiếng gió tiếng mưa gào rít qua bên tai cô, trái tim cô căng thẳng đập tiếng này lại to hơn tiếng kia, căn bản không có sức để suy nghĩi
"AI
Bỗng nhiên cô bị trượt chân, cả người ngã xuống mặt đất, cả đường xuôi theo sườn dốc lăn xuống, lại cứ phải vào lúc này xuất hiện một hố sâu đen như mực, cô dùng tốc độ nhanh nhất rơi xuống hố sâu, đầu còn nặng nề đập vào tảng đá dưới đáy hối
Máu tươi ấm nóng lập tức từ trên đỉnh đầu cô chảy xuống, trong nháy mắt có vô số ký ức mơ hồ không rõ kích thích chen lấn trong đầu cô...
Bỗng chốc ở trong phòng đồ chơi của nhà cũ nhà họ Hoắc, một bé gái nhìn không rõ mặt và Hoắc Tư Triệt thời thiếu niên đang ngồi đối nhau. Trước mặt bọn họ đặt một bàn cờ đã phân thắng bại, bé gái chơi xấu khóc lớn, thiếu niên Hoắc Tư Triệt khẩn trương lo lắng mà dỗ dành.
Hình ảnh tiếp theo lại chuyển tới núi cao ở ngoại ô, vẫn là cô bé không nhìn rõ mặt ấy, la hét âm ï muốn lấy cỏ phong linh trên đỉnh núi Tây Sơn.
Vẫn là thiếu niên Hoắc Tư Triệt, tự mình mất công leo lên mỏm núi, vì cô bé kia hái hoa.
Một cái chớp mắt nữa, cảnh tượng lại lân nữa dao động mạnh mẽ.
Lần này, cô bé không nhìn rõ mặt kia đi tới bên một hố sâu đen như mực quỳ xuống, mặc áo sơ mi đen của thiếu niên, đang cuộn tròn trong góc hố, run lẩy bẩy.
“Triệt ca ca, anh đừng sợ!"
Cô bé không nhìn rõ mặt kia đột nhiên nhún người nhảy xuống không chút do dự... Những hình ảnh này lướt qua nhanh chóng giống như bộ phim điện ảnh cũ, những hình ảnh này lế nào là ký ức mà cô đã quên mất sao?
Nhưng mà... tại sao cô lại không thể nhìn rõ được mặt của cô bé kia chứ? Tại sao?
Máu tươi trên trán vẫn đang không ngừng chảy xuống, ý thức của Cố Bắc Từ càng ngày càng mơ hô.
Mưa có chiều hướng ngày càng lớn, bốn bề yên tĩnh chẳng có chút tiếng người nào, Cố Bắc Từ muốn ngôi dậy, lại phát hiện toàn thân rời rạc giống như không thể cử động được.
Thảm thật đấy, chắc cô sẽ không vào lúc sắp nhớ ra mọi chuyện thì lại lẻ loi mà chết ở nơi này chứ?
Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông xuất hiện trong đầu cô, mà đôi con ngươi sâu thẳm kia lại vô cùng dịu dàng. Hoắc Tư Triệt, mau tới cứu em với "Tiểu Bắc!!" Ai? Ai đang gọi cô thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận