Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 863:

Chương 863:Chương 863:
Chương 863:
Cô gái vẫn luôn cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tối xuống lạnh đến thấu xương, ánh mắt kia nhìn chăm chú vào người đàn ông trẻ tuổi, trong nháy mắt khiến cả người anh ta nổi hết da gà nhỉ, khí thế sắc bén như vậy anh ta chưa từng nhìn thấy qua trên người Đỗ tổng.
"Người đàn ông của tôi, cô ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ đạt được!"
"Ha, đủ khí phách!"
Dịch Đăng bên cạnh hóng chuyện không chê mà huýt sáo một cái.
"Cửa lớn ở bên tay trái lâu một, tôi chờ cô mở ra kịch bản mới đó."
"Cảm ơn."
Cố Bắc Từ nhàn nhạt cảm ơn Dịch Đăng, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, nếu như Đại Ma Vương đã không ở nơi này thì cô cũng không cân thiết phải ở lại, muốn đối diện với Đỗ Thư Tĩnh, cô còn có rất nhiều việc cần hoàn thành!
Vượt qua cánh cửa sắt kia, Cố Bắc Từ lấy lại tinh thần cuối cùng nhìn lại cái bệnh viện này rồi lại nhìn thoáng qua phòng chăm sóc đặc biệt trên lầu hai.
Hoắc Tư Triệt, lúc này đến lượt em tới tìm anhl
Lần này, em sẽ không từ bỏi
Nhưng cô không biết chính là,
Tại cửa sổ không có chút ánh sáng nào trên tầng cao nhất, Đỗ Thư Tĩnh đẩy Hoắc Tư Triệt trên xe lăn ra bên cạnh cửa sổ, để cho Hoắc Tư Triệt trơ mắt thấy Cố Bắc Từ tự mình rời đi.
"A Triệt, anh cũng thấy rồi đó, mặc dù anh vì cô ta mà trả giá nhiều như vậy, việc đầu tiên cô ta làm sau khi hồi phục lại vẫn là rời khỏi anh. Trong tâm trí của cô ta chỉ có Tưởng Ngọc Đường, căn bản không có anh." Đỗ Thư Tĩnh làm bộ tận tình khuyên bảo nói.
Ánh mắt của người đàn ông không hê chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào phía Cố Bắc Từ rời đi, mỗi khi anh tiến về phía trước một bước, sắc mặt của anh liền trâm xuống một phần, sự cô đơn trong đáy mắt cũng tối xuống một phần.
Cho tới tận khi Cố Bắc Từ biến mất ở phía sau cửa, Đỗ Thư Tĩnh mới nghiêng mắt đánh giá sắc mặt của người đàn ông, cúi người xuống lấy ra một bình thủy tỉnh trong suốt, bên trong có một viên thuốc nho nhỏ màu trắng.
"A Triệt, Cố Bắc Từ từ đầu tới cuối đều chưa từng chọn anh, cô ta ở cạnh anh cũng chưa từng có được hạnh phúc, anh không cần phải cố chấp nữa, coi như là buông tay cô ta đi.
Uống xong thuốc này, anh sẽ không bao giờ nhớ rõ cô ta nữa, quên cô ta, cũng như buông tha chính anh đi...' Đỗ Thư Tĩnh nói xong, liền đặt bình thuốc ở trước mặt Hoắc Tư Triệt.
Cô ta vẫn luôn nhớ rõ Hoắc Tư Triệt chán ghét sự đụng chạm của bất kỳ người phụ nữ nào ngoại trừ Cố Bắc Từ ở, hiện giờ vẫn chưa phải thời điểm để lộ.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, bỗng nhiên, người đàn ông chủ động duỗi tay, cầm lấy bình thuốc kia.
Khoé miệng Đỗ Thư Tĩnh không kìm lại được mà cong lên, rốt cuộc cô ta cũng thuyết phục được anh từ bỏi
“Cô ra ngoài trước đi.
Người đàn ông thấp giọng, lạnh lùng mở miệng.
"Được, vậy em liền không quấy rây anh nữa."
Đỗ Thư Tĩnh không để ý chút nào, lập tức xoay người rời đi, chỉ cần Hoắc Tư Triệt xuất hiện suy nghĩ này thì anh nhất định sẽ uống viên thuốc này! Cố Bắc Từ có là gì! Trên thế giới này người kiên định như Hoắc Tư Triệt cuối cùng không phải cũng rơi vào lòng bàn tay của cô ta saol
Trong nháy mắt vừa đóng cửa lại, Đỗ Thư Tĩnh liền cười thầm, rốt cuộc... rốt cuộc cô ta có thể hoàn toàn dỡ bỏ lớp ngụy trang xuống!
Ngoài cửa lớn của bệnh viện,
Cố Bắc Từ cẩn thận nhớ lại từng mảnh vụn trong giấc mơ, cố gắng tìm kiếm những chỉ tiết mà cô xem nhẹ, bỗng nhiên một chiếc xe thể thao màu đỏ ngừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, vậy là lại có thể nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Thân Thần?"
Cố Bắc Từ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, theo bản năng cảm thấy áy náy mà xin lỗi.
"Chuyện hồi cấp ba thật xin lỗi. Không nghĩ tới vẻ mặt lạnh nhạt của Tư Thần lại hơi giật mình, cô tháo kính râm xuống mà lạnh nhạt nói.
"Tôi đã từng đánh cược với Hoắc Tư Triệt, đánh cược răng nhỡ đâu lại có vận cứt chó nào khiến cậu tỉnh lại, lân đầu tiên nhìn tôi cậu sẽ nói gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận