Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 180:

Chương 180:Chương 180:
Chương 180:
"Này..."
Giang Tư Yến vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh cũng phải lộ ra biểu cảm hoảng loạn, sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?
Hứa Vận Nhi cũng không dám tin được mà mở to hai mắt ta nhìn, rõ ràng một giờ trước Hoắc phu nhân còn cực kỳ chán ghét Cố Bắc Từ mà? Làm sao bây giờ lại giống như một con gà mái mẹ che chở cho cô vậy?
Cố Bắc Từ một hồi lâu sau vẫn không nói được thành lời, hôm nay cô dễ dàng... qua cửa như vậy sao?
"Ngải Giai, em đang nói cái gì vậy, ai lại dám chửi bới con dâu của em chứ? Mọi người rõ ràng chưa nói cái gì mà."
Lúc này, mẹ của Hoắc Mỹ Mỹ lập tức cười hòa giải.
Nhóm người thân thích kia cũng sôi nổi phụ họa, nói trái lương tâm mà khen ngợi Cố Bắc Từ.
Nhưng mà Hoắc phu nhân lại vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, chúng ta đổi đề tài khác đi."
Kế đó ánh mắt của bà lại dịu dàng nhìn vê phía Cố Bắc Từ.
'A Từ, ông nội hai ngày này vẫn luôn nhắc mãi con đó, con mau đi lên gặp ông nội đi.'
"AI Bây giờ con liên đi lên, con còn phải đưa quà tặng cho ông nội nữa!"
Cố Bắc Từ như được đại xá, nếu như cô lại phải tiếp tục ngồi cùng với mấy người được gọi là phu nhân danh viện giới thượng lưu này nữa chắc có không thở nổi quá.
Cô cầm lấy bên túi quà tặng bên chân, xoay người trốn lên lâu.
Vai chính vừa ởđi, tiệc trà trong phòng khách có vẻ càng thêm không thú vị. Hoắc phu nhân vốn định để mấy người thân và bạn bè của mình để làm chút kiểm tra nhỏ cho Cố Bắc Từ, nhưng mà thật ra bà cũng không định làm Cố Bắc Từ phải khó xử, chỉ là muốn quan sát xem cô có thay đổi tốt hơn không thôi.
Ở trong lòng bà, quyết định của con trai là quan trọng nhất, mặc kệ là như thế nào, bà đều sẽ tôn trọng của Hoắc Tư Triệt, kể cả rằng mình không thích Cố Bắc Từ.
Nhưng mà sự thật thì, Cố Bắc Từ lại cực kỳ thông minh, gân như đã vượt qua khảo nghiệm của bà một cách hoàn mỹ, ngược lại cái đám bạn bè và thân thích kia, câu nào cũng mập mờ dây dưa, thậm chí dám xem nhẹ con dâu của nhà họ Hoắc nữa.
Sau đó bà lại càng thấy không vui, vốn dĩ muốn mời mấy người thân thích kia ở lại ăn cơm, nhưng mà hiện bà lại chẳng có tâm trạng làm vậy nữa. Cố Bắc Từ không biết rằng, sau khi cô rời đi không được bao lâu, mẹ Hoắc liền tìm mấy cái lý do mà đem đuổi hết những người này đi rồi.
Trên lầu,
Cố Bắc Từ đứng ở cửa phòng ngủ của ông cụ Hoắc, ông cụ đang ngủ gà ngủ gật ở phía dưới cửa sổ, bàn cờ trước mặt còn bày ra ván cờ chưa chơi xong.
Cô bỗng nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, ông cụ Hoắc cũng ngủ gà ngủ gật như vậy, cô liền xấu xa chạy tới nắm lấy râu của ông, khiến cho ông bị đau mà tỉnh lại.
Lúc ấy trên mặt ông cụ Hoắc đầy tức giận muốn mắng cô, cô sợ tới mức liền khóc lớn, nhưng mà sau đó giải quyết như thế nào, cô vậy mà đã quên mất.
Nghĩ đến đây, Cố Bắc Từ rón ra rón rén đi qua đi, giống khi còn nhỏ vậy, chậm rãi đi tới định nắm lấy bộ râu trắng của ông cụ Hoắc, nhưng mà còn chưa kịp chạm vào, ông cụ Hoắc đột nhiên liên mở mắt, thậm chí còn bắt được tay cô.
"Sao vậy? Con nhóc này lại định túm lấy râu của ông giống như khi còn nhỏ sao?"
Cố Bắc Từ ngượng ngùng cười nói: "Không phải cháu còn chưa kịp túm sao?"
Cô vội vàng đưa quà tới trước mặt.
"Ông nội, đây là quà cháu tặng ông!"
"Hừi Khi đó cháu cứ che mặt khóc, hiện giờ lại muốn dùng chút quà nhỏ này lấy lòng ta sao? Ông đây mới không tin cháu đâu!
Ông cụ cố ý hơi trừng mắt, giả vờ tức giận hừ một tiếng.
"Ông nội, khi đó ông đều tha thứ cho cháu, bây giờ lại tha thứ cho cháu đi!”
Cố Bắc Từ đành phải túm lấy tay áo của ông cụ Hoắc làm nũng, lại nghe thấy ông cụ Hoắc mở miệng chế nhạo.
"Khi đó là tên nhóc Hoắc Tu2 Triệt kia không muốn cháu khóc, gánh tội thay cháu, còn nói râu của ta là do nó nắm, sau đó nó liên bị ba nó đánh cho một trận! Nhà họ Hoắc cực kỳ coi trọng lễ giáo, sao có thể không biết lớn nhỏ như vậy...
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận