Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1149:

Chương 1149:Chương 1149:
Chương 1149:
Trên thức tế, khi lập ra kế hoạch này, cô không hề có ý định để cho Đỗ Thư Tĩnh sống sót.
Mặc dù, ở trên thế giới này, có nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết, khiến cho người ta có vô số sự dày vò trong tuyệt vọng, nhưng... cô không muốn để cho loại người như Đỗ Thư Tĩnh sống.
Đỗ Thư Tĩnh không xứng!
Cô tuyệt đối sẽ không để cho Đỗ Thư Tĩnh làm tổn thương Đại Ma Vương dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất, cách duy nhất là, chỉ có khiến cho Đỗ Thư Tĩnh Vĩnh viễn không bao giờ động đậy được nữa.
Nhưng Quốc An rõ ràng là muốn bắt sống Đỗ Thư Tĩnh, dù sao thì sau lưng cô ta có liên quan đến quá nhiều nhân vật. Chỉ là lần này, cô chỉ có thể xin lỗi chị Hồng.
Trên đường trở về, Cố Bắc Từ cuối cùng vẫn ngã xuống vì thể lực không thể chống đỡ tiếp nữa.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, cô bị đánh thức bởi ánh nắng ấm áp, trong tâm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy anh hai đang ngồi bên mép giường bệnh, đang tỉ mỉ cẩn thận gọt táo, bên ngoài cửa sổ còn có tiếng chim hót đáng yêu, nghe tràn đầy sức sống sinh mệnh.
"A Từ, em tỉnh rồi!"
Cố Thất Giác ngay từ khoảnh khắc đầu tiên đã phát hiện cô đã tỉnh, lập tức đặt đồ trong tay xuống, chân muốn đứng dậy đi gọi y tá, thì Cố Bắc Từ vội vàng đưa tay kéo anh lại.
“Anh hai, em không sao, anh đừng bận rộn nữal"
Cô chạm vào tay của anh hai lân nữa, cảm nhận được các vết chai thô ráp trong lòng bàn tay anh, Cố Bắc Từ mới cảm thấy một chút chân thực, anh hai của cô, cuối cùng cũng đã thực sự trở vê bên cạnh cô rồi.
"A Từ, em đừng khóc mài Có phải đau ở chỗ nào không? Em nói với anh hai đi!"
Cố Thất Giác vừa nhìn em gái với vẻ mặt đầy lo sợ, vừa lúng túng dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng rơi của cô.
Anh hai, vẫn là anh hai.
Bản thân Cố Bắc Từ không biết, cô vậy mà lại khóc, cô ép bản thân ngừng khóc, cô nở một nụ cười vui vẻ.
'Em không đau, anh hai, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, em rất hạnh phúc! Em còn tưởng rằng..."
Cố Thất Giác lập tức hiểu ra, cười dịu dàng, vừa dùng ngón tay tỉ mỉ cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, vừa dùng một giọng nói dịu dàng nhất dỗ dành cô.
'Anh hai phúc lớn mệnh lớn, nào có dễ dàng chết như vậy chứ, hơn nữa, sao anh có thể yên tâm để A Từ một mình đối mặt với với bây sói lang hổ báo đó chứ? Anh hai sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."
"Anh hai, em xin lỗi..."
Cố Bắc Từ nghẹn ngào, cô cuối cùng cũng có thể trịnh trọng nói lời xin lỗi với anh hai, ông Trời thương xót, cô vẫn có thể xin lỗi vì những lỗi lâm trước kia.
"À... Có phải tôi làm phiền hai anh em các cô rồi không?”
Ngoài cửa, chị Hồng kiên trì gõ cửa, vẻ mặt đây sự bất đắc di.
Ở sau lưng chị ấy, còn có anh cả và bác sĩ Dịch Đăng đến để kiểm tra sức khoẻ của cô.
"Mọi người đều đến rồi..."
Cố Bắc Từ lập tức ngồi thẳng dậy, mỉm cười.
"Tôi vội vàng đến đây, là để nói với cô tình hình của ngày hôm qua, để cô đỡ phải không an tâm dưỡng bệnh.
Chị Hồng liếc nhìn Cố Bắc Từ với ý vị sâu xa, trong ánh mắt này ẩn chứa những thứ chỉ có Cố Bắc Từ mới hiểu.
"Đỗ Thư Tĩnh thực sự đã chết rồi, ở trên thuyên chỉ có một cái xác, từ tóc và móng tay bị cháy, chúng tôi đã kiểm tra xét nghiệm ra DNA của Đỗ Thư Tĩnh, chắc chắn là cô ta không còn nghi ngờ SIẾ
Còn về phối phương, sau khi trải qua nghiệm chứng bởi bác sĩ Dịch Đăng, thì nó chắc chắn là thật. Chúng tôi đang cố gắng nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải, để cứu những người thí nghiệm đáng thương kia, cũng may, cuối cùng thì Hoắc Tư Triệt, không hề uống loại thuốc mới đó."
Chị Hồng trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói, Cố bắc Từ gật đầu liên tục, cô vui mừng sâu sắc.
Một ngày trước khi Đỗ Thư Tĩnh về nước, tất cả các tài liệu khác trong phòng thí nghiệm nghiệm của tiến sĩ Chương đều đã được giải mã thành công, dựa vào tuyến thời gian của Đỗ Thư Tĩnh và bài kiểm tra xét nghiệm của bác sĩ Dịch đăng, cuối cùng đã chứng thực răng Đại Ma Vương không hê uống loại thuốc mới đó.
Lúc này, cô thở phào nhẹ nhõm, từ việc nhất định phải khiến cho Đỗ Thư Tĩnh giao ra phối phương, biến thành hành động hợp tác với Quốc An, bắt ba ba từ bình lớn*.
*£@'H‡f#(úng trung tróc miết): thành ngữ TQ, ý chỉ nắm chắc mọi việc trong tay.
"Cảm ơn chị Hồng."
Cố Bắc Từ nghiêm túc nhìn chị Hồng nói, một tiếng cảm ơn, còn có rất nhiều hàm ý khác.
"Cô cũng đã bận rộn giúp đỡ Quốc An chúng tôi, kể từ nay trở về sau, giữa chúng ta không còn ân huệ gì nữa, thanh toán xong hết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận