Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 890:

Chương 890:Chương 890:
Chương 890:
Ngắt điện thoại xong, Đỗ Thư Tĩnh buông di động xuống, bưng cái khay trên bàn lên.
Có một ly nước ấm và một viên thuốc màu trắng đặt sẵn trong khay.
Đỗ Thư Tĩnh ưu nhã cong môi, mở cửa ra, một chùm tia sáng chiếu vào trong căn phòng tối đen, bước qua cánh cửa này, biểu cảm của cô ta đã thay đổi từ ác ma giả thành thiên sứ.
Nếu như tiến sĩ Chương nói rằng khả năng liều lượng thuốc không đủ, vậy thì A Triệt thân ái, anh lại phải uống thêm một lần nữa rồi...
Trong nhà cũ của nhà họ Hoắc, Đỗ Thư Tĩnh đi qua hành lang dài, gặp được dì Minh thân thiết chào hỏi với cô ta, hoàn toàn không có bất cứ sự cảnh giác nào, cô ta đi thẳng tới thư phòng của Hoắc Tư Triệt, nâng tay lên gõ hai cái lên cửa, không đợi bên trong lên tiếng đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Theo tiếng cửa mở ra, ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông bắn về phía cửa, lúc trông thấy người vào là cô ta liền thu lại tâm mắt, khí lạnh quanh người trong mắt tản đi, phản ứng như vậy của người đàn ông khiến cho Đỗ Thư Tĩnh rất hài lòng.
Càng ngày anh càng thân cận với cô ta hơn.
Cô ta bưng khay đi thẳng tới bàn làm việc, cầm lấy viên thuốc và ly nước, nhẹ nhàng nói.
"A Triệt, tới giờ uống thuốc rồi."
Người đàn ông không chút biểu cảm nào mà nhìn máy tính, tuy rằng anh đã quên mất Cố Bắc Từ, nhưng không quên đi bản tính cuông công tác của mình, giờ phút này công việc tích tụ lại nhiêu như vậy, anh không rảnh bận tâm tới chuyện khác. "Để đó."
Vẻ mặt Đỗ Thư Tĩnh chợt đanh lại, không cử động gì.
Không được, hôm nay cô ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy anh uống hết thuốc mới được!
'A Triệt, trong viên thuốc này có thành phần có thúc đẩy việc chữa lành tổn thương đại não, như vậy sẽ khiến anh làm việc có năng suất hơn, nào, em đút cho anh."
Đỗ Thư Tĩnh nói xong liên hơi ép buộc đem ly nước nhét vào trong tay Hoắc Tư Triệt, giờ khắc này Hoắc Tư Triệt nhíu chặt mày lại, trong lòng dâng lên sự lạnh lẽếo tới mãnh liệt.
Giây tiếp theo, anh lại có chút nghi ngờ, không phải Đỗ Thư Tĩnh là người yêu thanh mai trúc mã của anh sao? Vì sao anh lại cảm thấy ghê tởm khi cô đụng vào anh như vậy chứ?
Ngược lại... Anh lại nhớ tới người phụ nữ kiêu ngạo tự xưng là vợ anh sáng nay, chỉ có khuôn mặt sinh động đáng yêu của cô như dòng nước mát lành từ núi mà thấm vào trái tim mới khiến cho tâm trạng bực bội của anh lắng xuống.
"A Triệt...
Đỗ Thư Tĩnh cầm lấy viên thuốc đặt bên môi Hoắc Tư Triệt, cô ta vậy mà định ép anh uống!
"Hoắc Tư Triệt! Cái thằng nhãi ranh này!"
Đột nhiên, một tiếng hét to già nữa từ ngoài cửa truyên vào! Khiến cho Đỗ Thư Tĩnh sợ tới mức tay cầm thuốc hơi run lên, viên thuốc màu trắng kia lập tức từ trên tay rơi xuống đất rồi lăn ra cửa.
Vừa hay bị bị ông cụ Hoắc đang nổi giận đùng đùng bước vào dẫn cho nát bétI
Ông cụ Hoắc hùng hổ lao tới trước bàn làm việc rồi đập mạnh tay lên bàn, cả căn phòng rung lên mấy cái.
"Thằng nhóc thối! Ta nghe bảo trong tiệc đính hôn hôm nay con chọc A Từ phải thương tâm hả? Cái thằng nhãi này, vì sao con lại làm vậy?”
Nghe thấy ông cụ Hoắc nói vậy, Đỗ Thư Tĩnh liên nhíu chặt mày lại, cái lão già sống dai này, thế mà lại nhắc tới con tiện nhân kia ở trước mặt Hoắc Tư Triệt.
"A Từ...
Hoắc Tư Triệt ngẩng đầu nhìn ông nội của mình, trong mắt lại hiện lên vẻ xa cách nghi hoặc.
"Cô ấy là ai?"
Câu nói này khiến ông cụ Hoắc khiếp sợ mà mở to hai mắt.
"Con đang nói gì vậy? Tới cả A Từ con cũng không nhớ rõ ư? Con bé chính là Tiểu Bắc của con đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận