Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1006:

Chương 1006:Chương 1006:
Chương 1006:
"Không biết Đỗ tổng tìm tôi có việc gì?
“Đã lâu không nói chuyện riêng với A Từ rồi, trưa nay tôi mời, cùng nhau ăn cơm được không?"
"Đỗ Thư Tĩnh, tôi và cô rất thân thiết sao? Có thể cùng nhau ăn cơm sao?"
Cố Bắc Từ đảo mắt lên, trả lời một cách thẳng thừng, đang định cúp máy luôn thì giọng nói của Đỗ Thư Tĩnh lại vang lên.
"Chẳng lẽ cô không quan tâm đến sức khỏe của Hoắc Tư Triệt chút nào sao? Để thôi miên cho cô mà anh ấy gần như kiệt sức. Cô mồm miệng lúc nào cũng nói là yêu anh ấy mà lại không muốn biết sức khỏe của anh ấy hiện tại ra sao à?”
Nghe những lời này, Cố Bắc Từ đang chuẩn bị dập máy bỗng ngẩn ra. Không thể phủ nhận rằng Đỗ Thư Tĩnh đã nắm rất chuẩn xác điểm yếu của cô.
"Báo cho tôi thời gian và địa điểm”
"Đây mới là A Từ ngoan ngoãn của chúng ta chứ."
Đỗ Thư Tĩnh nói trong điện thoại một cách đắc ý, sau đó cúp máy, sử dụng hệ thống liên lạc nội bộ của công ty để gửi thời gian và địa chỉ cho Cố Bắc Từ.
Thời gian nhanh chóng trôi đi và đã đến giờ ăn trưa. Trong một gian phòng riêng tại nhà hàng đối diện công ty.
Cố Bắc Từ đẩy cửa bước vào, Đỗ Thư Tĩnh đang chậm rãi rót trà.
"Đến không sớm cũng không muộn chút nào.'
Đỗ Thư Tĩnh làm động tác mời ngồi, Cố Bắc Từ sải bước đến phía đối diện cô ta và ngồi xuống.
"Sức khỏe của Triệt ca ca thế nào rồi?"
"Hãy nếm thử loại trà này đi, là món †ủ của cửa hàng đó."
Đỗ Thư Tĩnh không vội trả lời câu hỏi của Cố Bắc Từ, mà đẩy một tách trà đến trước mặt cô.
"Thôi miễn đi, giữa tôi và cô thực sự không có tâm trạng để mà ăn cơm, chúng ta hãy nói thẳng vào đề đi."
Cố Bắc Từ đảo mắt và thậm chí không thèm chạm vào tách trà.
Nghe thấy Cố Bắc Từ nói đến ba chữ "Triệt ca ca”, rõ ràng là Đỗ Thư Tĩnh có hơi cau mày, cô ta khoanh tay trên bàn ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Cố Bắc Từ như một con rắn độc.
"Vậy được, chúng ta cứ thẳng thắn một chút. Hiện tại A Triệt đang ở thời điểm quan trọng để hồi phục sức khỏe. Bác sĩ nói rằng anh ấy không được xúc động, cũng không thể làm những việc hô đồ như trước đây nữa. Cô muốn điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần cô rời xa A Triệt."
"PhùI"
Cố Bắc Từ cười một tiếng mỉa mai, còn tưởng rằng Đỗ Thư Tĩnh muốn chơi trò chơi cao cấp gì với cô chứ, ai mà ngờ vẫn là chiêu bài "Cho cô tiền để rời xa anh ấy" cũ rích. Bây giờ ngay cả tiểu thuyết ngôn tình cũng không thèm viết mấy thứ này nữa rồi.
"Được, nhưng khẩu vị của tôi hơi bị mặn đó, cô chắc chắn trả được món tiên này?"
Cố Bắc Từ nhướng mày nhìn sang Đỗ Thư Tĩnh.
"Đương nhiên, tôi rất yêu A Triệt, tôi có thể làm bất cứ thứ gì vì anh ấy."
Đỗ Thư Tĩnh nói một cách nghiêm túc.
"Vậy sao, nếu như tôi muốn cả Hoắc thị, tôi còn muốn tất cả những công ty đứng tên của cô, chỉ cần cô và Hoắc Tư Triệt đều trở thành kẻ khố rách áo ôm thì tôi sẽ toại nguyện cho hai người. Dù gì thì hai người cũng có chân có tay, chắc chắn sẽ không chết đói, tôi nói có đúng không, chị Thư Tĩnh?”
Cố Bắc Từ hai tay ôm mặt và cười híp mắt nhìn Đỗ Thư Tĩnh.
"GôI"
Đỗ Thư Tĩnh tức đến nỗi thay đổi cả sắc mặt, nhưng Cố Bắc Từ vẫn tiếp tục.
"Mới vậy mà đã tức giận rồi sao? Xem ra chị Thư Tĩnh không phải là người hiền lành tốt bụng như lời người ta vẫn đồn rồi. Mặt nạ ngụy trang đeo lâu ngày chẳng phải là sẽ ở mãi trên mặt sao? Sao cô lại dễ dàng lộ ra trước mặt tôi vậy?”
Nói tới đây, Cố Bắc Từ dừng lại, nhìn vào chiếc túi mà Đỗ Thư Tĩnh đặt trên bàn.
"Tôi khuyên cô nên tắt máy ghi âm đi thì hơn, sẽ chẳng ghi được đoạn nào mà cô muốn ghi đâu, chẳng phải là vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận