Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 177:

Chương 177:Chương 177:
Chương 177:
"A Từ, em xem người ta đều mang theo quà gặp mặt tới, người làm con dâu như em vậy mà lại tay không đến nhà à?”
Mặc dù cô hạ thấp giọng nói, nhưng ngược lại thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bọn họ đều nghe thấy lời nói của Hứa Vận Nhi, sắc mặt Hoắc phu nhân lập tức trở nên khó coi.
"Ai nói tôi không đem theo quà tới?"
Cố Bắc Từ nhẹ nhàng từ từ nhếch môi, sớm biết trà xanh như cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô mà.
Cô liên cầm chiếc túi ở trên ghế sô pha lên, lấy ra từ trong đó một chiếc hộp in bao bì cao cấp, hai tay đưa cho mẹ Hoắc.
"Đây là quà của con và Triệt ca ca cùng chọn đấy ạ, con hi vọng là bác sẽ thích ạt" "Là cả hai đứa cùng nhau chọn cho bác à?"
Mẹ Hoắc vốn dĩ đang khó chịu, kết quả nghe cô nói vậy, sắc mặt bà liên dịu đi, vì suy cho cùng, con trai bà vốn là người lạnh lùng, lãnh đạm, rất ít khi mua quà cho bà, vậy mà lân này lại cùng A Từ mua quà tặng mẹ.
Bà mở hộp quà, tất cả mọi người đều nghển cổ nhìn vào, chỉ thấy trong hộp đựng một khối Rubik có kết cấu cầu kỳ, nhìn có vẻ như không giá trị lắm.
Hoắc Mỹ Mỹ phụt cười một tiếng.
"Cố Bắc Từ, cái đồ bỏ đi này cô nhặt được ở cái vỉa hè nào vậy, định mang vào đây lừa bác tôi à? Còn không học hỏi được một chút từ chị Khương Viện kia kìa, dây chuyên người ta mang tới rẻ nhất cũng đến một trăm vạn."
Khuôn mặt Khương Viện đang căng thẳng, nghe vậy liền dịu lại, thả lỏng, thậm chí còn nhìn Cố Bắc Từ với vẻ khinh thường, đúng là chữa lợn lành thành lợn què, dù gì cô ta cũng là con cái nhà họ Cố, lại có thể tặng một món quả rẻ tiền như vậy, cũng không biết là sỉ nhục chính mình hay sỉ nhục Hoắc phu nhân.
Tất cả mọi người đều chờ cơn thịnh nộ của bà Hoắc trút lên Cố Bắc Từ.
"ô"
Mẹ Hoắc kinh ngạc ồ lên một tiếng.
"Là khối Rubic cấp 33?"
Đa số phụ nữ ở đây là tốt nghiệp khoa văn học, không hiểu lắm lời của bà Hoắc, tất cả lộ vẻ bối rối.
Cố Bắc Từ lúc này mới cười lên tiếng: " Vâng ạ, đây là khối rubic cấp 33, hiện nay trên thị trường sản xuất chỉ có 17 đơn đặt hàng. Khối rubic cấp 33 được tạo ra bởi nhà toán học Áo Văn của nước ta, khi con nhìn thấy nó được bày bán ở chợ đen, con cũng rất ngạc nhiên. Con nghe nói, kỉ lục tốt nhất của Áo Văn để xử lý khối rubic này là ba giờ đồng hồ."
"Vậy sao? Để bác thử xem."
Mẹ Hoắc đây hứng thú ngay lập tức ngồi xuống, hết sức chuyên chú chơi khối rubic, không những không tức giận Cố Bắc Từ mà ngược lại tâm trạng còn rất vui vẻ.
Còn dây chuyền mà Khương Viện tặng, bị bà tùy tiện đặt trên bàn trà, nhìn cũng không nhìn một cái.
Những người khác đều nhìn đến ngây ngốc cả ra, đây là chuyện gì đang diễn ra vậy? Khương Viện bối rối nhìn về phía mẹ của cô ta, Giang Tư Yến bày ra vẻ mặt ảo não.
"Mẹ quên mất, Ngải Giai là giáo sư toán học...'
Bà ấy là một người phụ nữ yêu thích công nghệ, Hoắc phu nhân không có quá nhiều hứng thú với đồ trang sức, chỉ là ngắm cho đã con mắt, nhưng bà rất thích thử thách bản thân với các bài toán khó hoặc những khối rubic phức tạp.
Khương Viện không cam tâm khi sự chú ý của bà Hoắc đều dồn vào chỗ Cố Bắc Từ, vì vậy liên câm bình tử sa trên bản rót một chén trà, chu đáo mời mẹ Hoắc.
"Bác gái, người uống chút trà đi ạ, vừa chơi vừa nói chuyện phiếm với mọi người được không ạ?”
Cô ta cho rằng nói như vậy có thể rời được sự chú ý của Hoắc phu nhân, không ngờ bà chỉ lướt qua tách trà trên tay cô ta mà nói.
"Để đó đi."
Khương Viện hơi ngớ người ra, có chút xấu hổ đặt tách trà xuống.
Lúc này, Cố Bắc Từ tao nhã nhấc chiếc bình nước vừa đun sôi, ngâm rồi làm sạch bình tử sa nhiều lần. Sau đó dùng thìa khuấy một chút lá trà tươi, làm rất đúng trình tự trà đạo, làm vậy 3 lân, mới nhẹ nhàng đặt trước mặt bà Hoắc.
Suốt cả quá trình, Cố Bắc Từ thể hiện được vẻ thanh tao tri thức của bản thân, rất có phong phạm, kiến mọi người ở đó đều sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận