Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1020:

Chương 1020:Chương 1020:
Chương 1020:
Cố Bắc Từ theo phản xạ điều kiện nhìn lên tóc của Nhất Đăng, đoán đó là tóc giả.
"Tôi vốn dĩ là đệ tử tăng ni của Đại Chiêu Tự, rất kỳ lạ sao?”
"À... không kỳ lạ, thảo nào..."
Cố Bắc Từ liền lắc đầu, lúc trước cô còn thấy kỳ lạ, trong giấc mơ tại sao Nhất Đăng lại sắp xếp cho mình một thân phận tăng nhân, giờ cô đã hiểu ra rồi.
"Aiyo, nhà tư bản độc ác cũng ở đây à, thấy thân sắc của anh thì không chết được đâu."
Nhất Đăng hơi nghiêng đầu, giả vờ vừa rồi mới nhìn thấy đại ma vương kế bên Cố Bắc Từ, nửa đùa nửa cà khịa nói.
Sắc mặt Hoắc Tư Triệt không mấy vui nhìn Nhất Đăng, mặc dù vẫn nhớ là Nhất Đăng từng xem bệnh cho mình, nhưng thấy Nhất Đăng và Cố Bắc Từ nói chuyện thân quen với nhau, khiến trong lòng anh dâng lên sự buồn bực kỳ lạ.
"Ò... vậy cơ thể của anh ấy hồi phục như thế nào rồi?"
Viptruyenfull.net - Chỉ 100 0 đồn g/ngày đọ c tất cả Kho 100 0++ truyệ n dị ch miễ n ph í !
Cố Bắc Từ nhớ lại Nhất Đăng là bác sĩ, lập tức truy hỏi.
"Không chết là đủ rồi, cô còn muốn như thế nào nữa?"
Nhất Đăng trợn mắt liếc một phát, nói chuyện không khách khí chút nào, hoàn toàn không như đại sư khí phách trong giấc mơ.
Cố Bắc Từ biết không hỏi ra được thông tin gì có hiệu quả, mà khí lạnh toàn thân đại ma vương đột nhiên tỏa ra, rõ ràng không hợp với Nhất Đăng.
Thôi vậy thôi vậy, vẫn là kéo hai người này tách ra.
"Đúng rôi, bác sĩ Nhất Đăng, chúng tôi là lạc đường anh có biết từ đây đi như thế nào để đến được đại điện không?”
"Ôi, hai người các người cũng định xin quẻ cầu phúc à? Cũng biết là quẻ nhân duyên ở Đại Chiêu Tự vô cùng linh nghiệm phải không?"
Nhất Đăng kéo dài một hơi, sau đó trên mặt treo lên biểu hiện ái muội nhìn hai người.
"Men theo con đường này đi thẳng là tới. Cố Bắc Từ, cơ hội đi sai đường rồi chọn lại từ đầu sẽ không có nhiều như vậy, cô nên nắm chặt lấy nhé!"
"Tôi biết rồi."
"ĐỊ."
Không đợi Cố Bắc Từ và Nhất Đăng đại sư nói xong, đại ma vương bên cạnh liền lạnh lùng nhìn Nhất Đăng một cái, sau đó không nói lời thứ hai kéo Cố Bắc Từ đi.
"Chà chà chà! Mất trí nhớ rồi vẫn là vua giấm (ghen) của Đế Kinh, lão nạp chỉ đường cho anh đến tiếng cảm ơn cũng không biết nói àI"
Nhất Đăng nhìn theo bóng lưng của Hoắc Tư Triệt thì thâm chửi rủa.
Hai người men theo con đường nhỏ này đi đến cuối, quả nhiên là đã tới đại điện. Cố Bắc Từ quan sát các khách hành hương khác, sau đó cũng mua lấy một bó hương, cùng đại ma vương đi vào ngọc điện.
Mặc dù trùng sinh chỉ là một giấc mơ, nhưng Cố Bắc Từ bắt đầu tin tưởng nhân gian có thứ cô không thể hiểu nổi.
Cô thành kính dập đầu bái lạy với Phật tổ, cả cái đại điện vang lên tiếng Phạn, khiến cho tâm người ta đều yên bình trở lại.
Cố Bắc Từ hai tay câm hương dâng lên trên đỉnh đầu thì thâm cầu khấn.
"Hi vọng Triệt ca ca khỏe mạnh, bình bình an an luôn trưởng mệnh bách tuết" "Tại sao không cầu nhân duyên?”
Anh liếc mắt ngắt đoạn động tác cắm hương của cô.
Cố Bắc Từ lại cắm hương vào bát hương xong xuôi, sau đó mới quay người lại ánh mắt chắc chắn nhìn anh.
"Bởi vì chuyện nhân duyên này không cân cầu nữa! Đời này nhân duyên của em chính là anh, anh cũng đã được định trước là người của em rồi, bất luận có bao nhiêu khó khăn, bất luận con đường này dài như thế nào, em cũng sẽ đi đến cuối! Gặp thần giết thân, gặp Phật giết Phật!"
Nói đến đây cô bỗng nhiên dựa sát vào đại ma vương, ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh, khoảng cách giữa hai người gân đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau.
"Hoắc Tư Triệt, em yêu anh, cả đời này nhận định là anh rồi!"
Người con gái nghiêm túc từng câu từng chữ, con mắt sâu thẳm của anh dao động mãnh liệt, giống như có ngọn lửa vô cùng nóng trong chớp mắt bùng cháy lên.
Ở đây là cửa nhà Phật thanh khiết bằng không anh thật sự ở tại chỗ rơi vào hồng trân của cô rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận