Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1186: Ngoai Truyên 2

Chương 1186: Ngoai Truyên 2Chương 1186: Ngoai Truyên 2
Chương 1186: Ngoại Truyện 2
"Mặc dù nghe ra thì có vẻ khó tin nhưng tôi có một cảm giác an toàn kỳ lạ khi mang theo nó bên người. Tôi luôn cảm thấy rằng nó có thể bảo vệ cho tôi.
Ánh mắt của Cố Bắc Từ rất kiên định, hôm nay là ngày cưới của cô ấy, và cô ấy sẽ không bao giờ cho phép để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào dù là nhỏ nhất.
“Thì ra là như vậy.'
Đôi mắt bác sĩ Dịch Đăng ánh lên, rồi anh nhìn chằm chằm vào túi thơm, nói một cách đây ẩn ý.
“Vậy cô mở túi thơm ra xem đi."
"Mở ra?"
Cố Bắc Từ sững sờ trong giây lát, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ mở túi thơm này ra. Không biết lời nói của bác sĩ Dịch Đăng quá kiên quyết hay là vì một lý do gì khác, Cố Bắc Từ đột nhiên tò mò không biết bên trong túi thơm này rốt cuộc là chứa thứ gì.
Cô cẩn thận tháo sợi chỉ được buộc chặt và từ từ mở túi thơm ra, dần dần để lộ ra phía bên trong túi, đôi mắt của Cố Bắc Từ ngay lập tức mở to ra.
Đây... sao có thể chứ?
"Sao vậy? A Từ, bên trong rốt cuộc là đựng gì vậy?
A Kiều tò mò nghiêng người qua, vươn tay lấy đồ bên trong ra, viên đá tinh thể màu xanh lam giống như một giọt lệ, nhưng lại mang vẻ đẹp dịu dàng lạ thường khiến người ta không thể rời mắt.
Sắc mặt của những người xung quanh cũng dần thay đổi.
'A Từ, đây chẳng phải là món quà sinh nhật giọt nước mắt xanh mà mẹ cậu để lại cho cậu sao? Mình nhớ cậu luôn đeo nó từ khi còn nhỏ, nhưng lúc đó, không phải chính tay cậu đã làm vỡ nó rồi sao..."
Tư Thần nói đến đây nhưng không nói tiếp nữa, mọi thứ đã phát triển theo một góc độ không thể tưởng tượng được.
Rất nhiều hình ảnh lướt qua tâm trí Cố Bắc Từ, cô nhớ rằng khi cãi nhau và xô đẩy với lão Cố, cô đã làm rơi viên nước mắt xanh và vỡ làm đôi. Cô kiên quyết rời khỏi nhà họ Cố, thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại.
Nhưng cái túi thơm này là do một cặp vợ chồng trông giống như vợ chồng lão Cố tặng cho cô ở ngôi chùa Đại Chiêu đêm hôm đói
Sau khi bị sốc mạnh, Cố Bắc Từ nhìn chằm chằm vào Dịch Đăng.
"Bác sĩ Dịch Đăng, anh chắc chắn là biết chuyện gì đó đúng không?" Cô lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không thể nắm bắt được, điều này thực sự có thể giải thích nguyên nhân gần giống như bị ảo giác vậy.
"Tôi chỉ là cảm thấy hình dáng của chiếc túi thơm này không hề giống như là chứa hương liệu mà giống như chứa viên ngọc bích, cho nên mới kêu cô mở nó ra xem mà thôi.
Dịch Đăng nhún vai và giải thích một cách bình thản.
"Viên nước mắt màu xanh rõ ràng là đã bị rơi vỡ rồi. Trên thế giới này không thể nào có hai viên bảo thạch giống hệt nhau được, sẽ không có sự trùng hợp như vậy chứ?”
Cố Bắc Từ nhanh chóng kết nối các sự kiện trước và sau, và nhận thấy rằng mỗi khi vào thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời cô, đều có bóng dáng bác sĩ Dịch Đăng ở đó để nhắc nhở cô tất cả mọi thứ. Tất cả nhìn thì giống như là một sự trùng hợp, nhưng cũng giống như một hành động có chủ ý.
Ánh mắt Dịch Đăng chớp chớp.
"Công nghệ hiện đại không khó để phục chế một viên bảo thạch. Thứ này vốn dĩ thuộc về cô, thì cuối cùng nó cũng sẽ thuộc về cô mà thôi. Đừng nghĩ ngợi lung tung, hãy trân trọng mọi thứ hiện tại.
Cố Bắc Từ, cô đã vượt qua tất cả những khó khăn gian khổ này, và cô xứng đáng có được nó...'
Khi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Dịch Đăng mang đầy ẩn ý và vượt quá cả tuổi tác từng trải của anh ấy.
Cố Bắc Từ còn muốn hỏi thêm nữa thì lúc này anh cả và anh hai cùng ló đầu từ ngoài vào nhắc nhở cô.
"A Từ, giờ lành đã đến, chúng ta đi thôi
Bạn cần đăng nhập để bình luận