Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 470:

Chương 470:Chương 470:
Chương 470:
"Ách... cũng không phải, nên nói thế nào nhỉ..."
Bộc Cảnh Chi ngượng ngùng gãi gãi đầu, vơ vét hết vốn từ vựng trong bụng để nói sao cho không tổn thương tới Phí Minh.
'Phí Minh, từ lúc anh debut tới giờ có phải chỉ đóng mỗi phim thần tượng thôi không?”
Cố Bắc Từ chăm chú nhìn Phí Minh, đột nhiên mở miệng.
"Đúng vậy, tôi được những người tìm kiếm minh tinh khai thác đi bebut, vẫn luôn diễn phim thân tượng thanh xuân vườn trường, những thể loại khác mặc dù tôi chưa xem qua nhưng chỉ cần cho tôi thời gian, tôi sẽ cố gắng hết sức. Hay là, cho tôi thêm một cơ hội đi!"
Trong ánh mắt của Phí Minh hiện lên sự khát vọng và khẩn cầu, lần thử vai này đối với anh ta mà nói còn quan trọng hơn so với được người khác công nhận.
"Tôi nhớ anh cũng là sinh viên của Thượng Ảnh? Nhưng sao tôi chưa từng gặp anh ở trường?"
Cố Bắc Từ lại truy hỏi một câu, trước kia cô còn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao sau khi Phí Minh cực hot nhờ bộ [Thời gian đẹp nhất] thì cũng không xuất hiện bất cứ tin tức gì nữa mà lại dân dần im hơi lặng tiếng.
Nhưng mà bây giờ dường như cô đã tìm được một vài nguyên nhân rồi.
"Công ty sắp xếp quá nhiều hoạt động, mỗi ngày tôi đều phải làm liên tục ít nhất mười ba, mười bốn tiếng đồng hồ, thực sự không có thời gian lên lớp... có thể sắp lưu ban năm thứ hai rồi..."
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Phí Minh xoẹt qua sự ngượng ngùng, nhưng anh ta lại không hết hy vọng nói.
"Vừa rồi tôi vẫn chưa tiến vào được trạng thái, có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không? Lần này tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."
"Không cần nữa."
Không đợi Bộc Cảnh Chi nói chuyện, Cố Bắc Từ dứt khoát mở miệng kết thúc, không khí tức khắc trở nên có hơi cứng nhắc.
Đỗ Phương Hoa theo bản năng nhìn Cố Bắc Từ, muốn nói đỡ cho Phí Minh, thực ra không phải kỹ thuật diễn của Phí Minh không đủ mà vấn đề của anh ta là...
Ánh mắt của Phí Minh trong nháy mắt trở nên ảm đạm thất vọng, anh ta ngượng ngùng kéo khoé miệng muốn nói vài lời thoại trong phim rồi tiêu sái rời đi, lại phát hiện ở trước mặt mấy người quen, không mở miệng được.
"Trạng thái của anh hiện tại không phải rất tốt, bây giờ thử vai cũng sẽ không có thay đổi quá lớn, mọi người đã mệt mỏi cả nửa ngày rồi, đi ăn cơm trước đi."
Cố Bắc Từ đứng dậy, đưa mắt ra hiệu với Đường Dục, đối phương lập tức hiểu ý.
"Công ty chúng ta vừa mở một nhà ăn riêng, thức ăn rất tươi, tính bảo mật cũng không tôi, mọi người cùng tới thử đi."
"Được thôi, khó có dịp ba nhân vật trong [Thời gian đẹp nhất] chúng ta tụ tập lại một chỗ, Phí Minh, cậu nói có phải không?”
Đỗ Phương Hoa cũng tiếp chuyện, cố ý quăng cho Phí Minh.
"A, phải."
Phí Minh bỗng lấy lại tinh thân, mọi người đều nhiệt tình như thế, anh ta chỉ có thể cùng đi với mọi người.
Lúc ăn cơm, Đường Dục đặc biệt xếp mấy nghệ sĩ bọn họ vào một bàn, để đám nghệ sĩ bọn họ ngồi bên cạnh ăn salad, nhìn đạo diễn biên kịch nhân viên công tác bên kia nhúng lẩu thịt dê.
Lục Tinh Di phải tăng cân vì vai diễn cho nên có thể cùng đám người Đường Dục ăn thật nhiều thịt, còn thường cố ý quay người qua đem miếng thịt thơm phức ăn trước mặt bọn họ.
"Thật quá đáng mài!"
Đỗ Phương Hoa sít chặt đôi đũa mặt đầy oán hận, mà Cố Bắc Từ thì nghiêm túc nhìn chằm chằm Phí Minh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Phí Minh, có phải anh xảy ra chuyện gì rôi không?”
"Xảy ra chuyện? Sao tôi lại không nghe nói gì hết vậy?"
Đỗ Phương Hoa nhất thời dừng động tác trên tay lại, trên mặt hiện lên vẻ hơi ngạc nhiên.
Sắc mặt Phí Minh theo đó nhanh chóng trở nên âm u, nhưng quanh năm được huấn luyện quản lý biểu cảm khiến anh ta rất nhanh liên có thể khôi phục lại vẻ tự nhiên.
"Đâu có đâu, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ, các cô nghĩ nhiêu rôi.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận