Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 183:

Chương 183:Chương 183:
Chương 183:
Hoắc Tư Triệt đột nhiên líu nhíu gọi tên cô, đáy mắt của anh đầy quyến luyến, giọng của anh bịn rịn biết bao nhiêu, giống như là mỹ tửu lâu năm, khiến cho đầu óc của Cố Bắc Từ chìm vào trong cơn say, lúc này toàn bộ não cô trừ môi của anh ra thì vẫn toàn là môi của anh.
Theo bản năng Cố Bắc Từ liếm láp môi của mình, mộng mị nhìn người nam nhân đang đưa tay ra nhẹ nhàng xoa mặt cô, sau đó anh từng chút từng chút cuối người xuống, dựa vào.
Tim cô đập nhanh như muốn nổ tung!
Cố Bắc Từ! Xong đời mày rồi!
Trong não cô đang phát tín hiệu cảnh cáo, nhưng cơ thể thì lại mêm nhữn dưới mỹ sắc và sự dịu dàng của anh.
Môi của anh, chắc là mềm lắm đây? Cố Bắc Từ từ từ nhắm mắt lại chuẩn bị cảm nhận.
"Cốc cốc cốc!"
Khi khoảng cách giữa hai đôi môi đang sắp chạm đến thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, dọa cho Cố Bắc Từ giật run lên, sau đó bừng tỉnh lại, đẩy Hoắc Tư Triệt ra, giống như cái lò xo từ trên giường bật dậy.
Hoắc Tư Triệt tức giận lườm một phát, toàn thân phát ra hơi thở không được vui lắm.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, đến giờ ăn tối rồi ạt"
Ngoài cửa vọng lại tiếng của dì Minh, Cố Bắc Từ lập tức trả lời.
"Vâng! Chúng con xuống ngày ạ!I"
Nói xong, cô mới ngượng ngùng nhìn đại ma vương: "Triệt ca ca, dậy thôi, đừng để các trưởng bối đợi." Người đàn ông đột nhiên đưa tay ra véo cằm cô, ngữ khí có chút không hiểu nói: “Từ lúc nào mà em lại nghe lời như vậy?"
Lực của anh có chút mạnh, véo cằm cô hơi đau, rõ ràng là đối với việc nửa đường rút lui lúc nấy của cô rất không vừa ý, nên cố ý trả thù cô.
Cố Bắc Từ hơi cau mày khó chịu, anh rất nhanh liên thả tay ra.
Không đợi cô giải thích gì thêm, anh đã đứng lên trước.
Cố Bắc Từ cũng căng thẳng đứng dậy theo, từng bước từng bước ởi theo phía sau anh.
Đi đến cửa Hoắc Tư Triệt đưa tay ra đặt lên nắm cửa, đứng lại khẩu khí không được tự nhiên nói.
"Bức ảnh đó nếu em muốn thì anh sẽ đưa cho em.
Cố Bắc Từ nghe thấy liên ngạc nhiên gật gật đầu. "Thật sao?"
Đó chắc là ảnh thời thơ ấu của anh rồi!
"Không được cho người khác xem."
Hoắc Tư Triệt không quay đầu lại nói xong liền mở cửa, đi ra ngoài với tốc độ tăng nhanh rõ ràng.
"Em đảm bảo sẽ không cho bất kỳ ai xeml"
Cố Bắc Từ cười cười nhìn theo bóng lưng của đại ma vương, sao lại cảm thấy vừa rồi anh có chút ngượng ngùng nên mới bước nhanh như vậy chứ?
Làm sao đây, Hoắc Tư Triệt như vậy thực ra có chút đáng yêu!
"Thì ra núi băng ngàn năm, cũng có một mặt không ai biết này!"
Cố Bắc Từ lẩm bẩm một mình ý vị thích thú.
Bữa tối mười phân phong phú, mà mẹ Hoắc đã nhanh chóng cho những người khác lui xuống rồi, như thế đã biến thành bữa ăn của gia đình.
Hoắc Tư Triệt kéo cái ghế bên cạnh ra, Cố Bắc Từ đi qua rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó động tác rất thuần thục loay hoay chuẩn bị dụng cụ ăn cho anh, rót sữa ra ly.
Giữa hai người mặc dù không có một lời nói nào, nhưng lại có một sự hiểu biết ngâm vô hình giữa hai người.
Tầm này một tháng trước, Cố Bắc Từ ngay cả ngồi chung bàn với Hoắc Tư Triệt cũng không muốn ngồi chung, đúng là một sự thay đổi khiến người khác ngạc nhiên mà.
Ba mẹ Hoắc cứ âm thâm nhìn hai người bọn họ, nhìn thấy hai người bọn họ như bây giờ, trong lòng liên nhẹ nhõm.
"Bắc Từ, quà của con, ba rất thích."
Ba Hoắc nhìn Cố Bắc Từ cười một cách hòa nhã, chuyện ngày hôm nay, mẹ Hoắc đã nói với ông rồi, nếu như Cố Bắc Từ cứ luôn như thế này, chấp niệm của Tư Triệt có lẽ thật sự sẽ nhận được hạnh phúc.
"Vậy thì tốt quá ạ, con còn sợ là đồ cũ ba sẽ không thích!"
Cố Bắc Từ nói một hơi dài, cô không hiểu lắm về quà tặng cho đàn ông lớn tuổi.
"Sao có thể chứ, đồ này, vốn dĩ là càng cổ càng có giá trị mà."
Nhắc đến món đồ mà mình thích, ba Hoáắc không nhịn được mà bật chế độ máy phát thanh của mình lên nói liên hôi, trên bàn chốc lát lại náo nhiệt trở lại.
Hoắc Tư Triệt một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô gái đang cười cười nói nói, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận