Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 990:

Chương 990:Chương 990:
Chương 990:
Quả nhiên, A Kiều câm ly rượu đi lại hướng Tưởng Ngọc Đường.
Trong lòng Tưởng Ngọc Đường đắc ý cười lớn, tiểu nha đầu quả nhiên chưa gặp thế giới bên ngoài, còn không phải là bị một khúc nhạc của tôi làm cho mê muội rồi sao.
Có điều biểu hiện bên ngoài, Tưởng Ngọc Đường vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh như thường, dáng vẻ hào hoa phong nhã, nhìn A Kiêu đi đến một cách lịch sự.
"Tại sao anh đột nhiên lại muốn chơi đàn?"
A Kiều bỗng dưng mở miệng nói.
Tưởng Ngọc Đường liền sững sờ, không liệu được A Kiều sẽ hỏi loại vấn đề này, có điều anh đã có chuẩn bị trước, cố ý vặn ra nụ cười mà tự anh ta cho rằng mê người nhưng trên thực tế là rối tinh rối mù đầy dâu mỡ.
"Nghe được A Kiều em nói vê âm nhạc, tôi cũng nhớ lại thời đi học đã qua, nhất thời ngứa nghê nên múa rìu qua mắt thợ rồi."
Anh ta vẫn nói một cách khách khí, không ngờ rằng A Kiều bỗng nhiên nói tiếp lời của anh ta.
"Lần sau không được múa rìu qua mắt thợ được nữa, Hoắc tổng chơi khúc Canon hay hơn anh rất nhiều, anh ấy còn không múa rìu qua mắt thợ ở chỗ công cộng, tôi còn cảm thấy ngượng thay cho anh!”
Cảnh tượng liền im ắng hẳn xuống, nụ cười trên mặt Tưởng Ngọc Đường cũng đông cứng lại trong thời khắc này, tình tiết này không nên phát triển theo hướng này chứ.
Lẽ nào không phải là với khuôn mặt đẹp trai của anh ta, và tư thế nho nhã lúc chơi đàn piano mê hoặc được A Kiêu, khiến cho nha đầu ngốc này đối với mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?
Tại sao lại trở thành cảnh như hiện tại chứ?
Vốn dĩ các cô gái xung quanh vẫn có người bị Tưởng Ngọc Đường làm mê muội ánh mắt, nhưng nghe thấy A Kiều nhắc đến Hoắc Tư Triệt người trong lòng của con gái Đế Kinh, mọi người toàn bộ đều tỉnh lại.
Con gái quay quanh A Kiều toàn bộ đều gật đầu tán thành không thể so sánh được, mà mấy người đàn ông xung quanh cũng kiêm không được mà cười ra tiếng.
Cùng là đàn ông với nhau, Tưởng Ngọc Đường vừa đến liền muốn leo lên chức thiếu chủ tương lai của Lý gia, đã làm cho nhiều người tức giận, giờ anh ta không những không leo được, ngược lại còn làm trò hề to như thế, mọi người đều cảm thấy rất sảng khoái. Cách đó không xa, Cố Bắc Từ và Tư Thần không nhịn được cười, cười sảng khoái đập bàn đến đau cả eo, Tư Thần cố gắng cấu eo mình, nghĩ cách không làm cho bản thân cười đến sốc cả hông.
"Trời ạ, A Kiều cũng quá thẳng thắn rồi, thế mà tớ còn lo cô ấy sẽ bị lừal Haha hahal"
Cố Bắc Từ cũng không ngờ rằng là A Kiều lại thẳng thắn như vậy, cô còn thở hổn hển đưa tay lên lau giọt nước mắt rơi ra vì cười quá độ.
"Hahahaha, A Kiều quả thật là tiểu thiên tài đáng yêu mà!”
Sau đó trò hay vẫn chưa bắt đầu vì như thế mà kết thúc, Tưởng Ngọc Đường nhịn sự ngượng ngùng, tự xoa dịu cho mình.
"Hoắc tổng anh ấy vẫn luôn là người trong lòng của các nữ nhân Đế Kinh, có thể thua anh ấy cũng là phúc phần của Tưởng mỗ. Anh ấy và Đỗ tổng tiên đồng ngọc nữ, tình yêu này cũng khiến tôi ngưỡng mộ.'
Tưởng Ngọc Đường một bên giống như là đang khen Hoáắc Tư Triệt, nhưng trên thực tế là tìm cách che đậy cho bản thân, lúc nói đến câu cuối cùng lại cố ý làm ngữ điệu nghiêm trọng hơn, ám chỉ A Kiều, Hoắc Tư Triệt là hoa đã có chủ rồi, cô ấy tốt nhất là đặt sự chú ý lên bản thân mình.
A Kiều "ô' một hơi dài, hiện ra biểu hiện bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tưởng Ngọc Đường lập tức phấn khích đến mắt mở to ra, tưởng rằng A Kiều cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi.
Không ngờ rằng những lời tiếp theo của A Kiều, càng khiến người ta kinh ngạc hơn.
"Mặc dù Tưởng tổng thật sự chơi đàn piano không ra làm sao cả, nhưng trên người Tưởng tổng vẫn còn rất nhiều ưu điểm, ví dụ có một ưu điểm mọi người đều biết, tôi rất bái phục đóI"
Vẻ mặt A Kiều thành tâm nói, nói cho bản thân Tưởng Ngọc Đường cũng kinh ngạc.
"Tôi có... ưu điểm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận