Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 857:

Chương 857:Chương 857:
Chương 857:
Không đợi Cố Bắc Từ tỉ mỉ nhớ lại, sự đau đớn dữ dội trên người trực tiếp khiến cô đau tới ngất đi. Thời điểm tỉnh lại lân nữa, cô theo thói quen lại nhắm chặt mắt, né tránh ánh đèn phẫu thuật chói mắt.
"Yô, cô tỉnh rôi à, đồ cặn bã?"
Một giọng nói mang theo sự châm biếm và chế giêu cất lên, tiếp theo một bàn tay đeo găng tay thay cô tắt ánh đèn chói mắt đi, Cố Bắc Từ mới có thể mở mắt ra, nhìn rõ mặt người tới.
“Anh là...
Người này khoảng ba mươi tuổi, cực kỳ giống với Nhất Đăng đại sư, chỉ có điêu mặt mày không hiền hậu như Nhất Đăng đại sư, khóe mắt chân mày đều lộ ra một cỗ tà khí cùng lạnh nhạt, vô cùng giống tiến sĩ thiên tài rắp tâm không đứng đắn trong phim điện ảnh. "Đừng động.
Đối phương lạnh giọng mở miệng, một bên lấy đèn pin ra soi đồng tử của Cố Bắc Từ, một bên hờ hững mở miệng.
"Cô đoán không sai, tôi chính là Nhất Đăng đại sư cô từng gặp ở trong mộng cảnh, cũng là Dịch Đăng - bác sĩ chủ trị hiện tại của cô."
“Nhưng mà tại sao tôi...
Cố Bắc Từ đầu đầy câu hỏi, nhưng hôn mê thời gian dài khiến não bộ của cô có phân chậm chạp, ngay cả tổ chức lại lời nói cũng có chút khó khăn.
Nhưng mà Dịch Đăng thân là một giáo sư song bằng tâm lý học và thôi miên học, vừa múa bút thành văn trên phiếu bệnh án, vừa mở miệng.
"Thời điểm Hoắc Tư Triệt tìm thấy cô, hơi thở của cô đã thoi thóp rồi, hơn nữa dục vọng sống tiếp lại cực thấp, cho dù lúc này làm phẫu thuật phục hồi tim cho cô thì cô cũng sẽ chỉ xuất huyết nhiều mà chết.
Nhưng mà có bác sĩ thiên tài là tôi ở đây, cô vẫn là có khả năng sống sót trở vê. Là tôi đê ra phương pháp trị liệu thôi miên, mà cậu ta tốn rất nhiều thời gian, suýt chút nữa vì cô mà góp luôn mạng vào trong đó, vì cô mà xây dựng một giấc mơ đẹp như thế. Phẫu thuật rất thành công, cô hồi phục rất tốt."
Nói tới đây, Dịch Đăng đột nhiên tiến sát lại gân mặt Cố Bắc Từ, ánh mắt tham lam nhìn cô chằm chằm.
"Trước giờ chưa từng có người nào có thể hoàn thành mộng cảnh siêu hiện thực dài như thế, hai người các người bây giờ chính là đối tượng nghiên cứu quý báu của tôi đó!"
"Cảm ơn anh đã cứu tôi, còn có, trong mộng đã chỉ bảo cho tôi nhiều như thế."
Cố Bắc Từ vẫn lễ phép nói cảm ơn, nhưng cũng gắng sức di chuyển thân thể, muốn tránh khỏi sự kề sát của Dịch Đăng. Chỉ là cô còn chưa kịp động đậy, Dịch Đăng đã mặt đầy hờ hững đứng thẳng người dậy, không chút cảm tình mà cầm ống kim tiêm lên chích cho cô.
"Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là không muốn nhìn một đối tượng nghiên cứu khác cứ như thế mà chết thôi, nói thật thì, người cô cân cảm ơn nhất nên là Hoắc Tư Triệt.
À, đúng rồi, tôi từng nghe qua câu chuyện của hai người, loại người cặn bã không có trái tim như cô hận không thể khiến cậu ta lập tức đi chết, sao lại có thể cảm ơn cậu ta được?"
"Không phải đâu!"
Cố Bắc Từ phản bác theo bản năng, cô muốn anh sống sót, cho dù là phải trả giá bằng sinh mạng của cô.
"Không phải? Là cô không phải cặn bã? Hay là cô chưa từng nghĩ đến chuyện chôn sống cậu ta?"
Dịch Đăng nói lời độc địa không khách sáo chút nào.
Cố Bắc Từ biết mình có giải thích thế nào cũng đều là tốn công vô ích, cho dù trong mộng cảnh cô cải tà quy chính thì lại thế nào, vốn chẳng thể thay đổi hiện thực, những chuyện cô đã từng làm với đại ma vương bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ không tha thứ.
"Bác sĩ Dịch Đăng, Triệt ca ca... bây giờ vẫn ổn chứ?"
"Không ổn lắm, mặc dù tôi đã mấy lân can dự vào cho cô ám thị, nhưng mà cô tỉnh lại quá muộn rồi, não bộ của cậu ta đã chịu tổn thương tính thực chất, bây giờ là cậu ta lâm vào trạng thái ngủ say, không có ý chí sống tiếp."
Nghe thấy lời của bác sĩ Dịch Đăng, tim Cố Bắc Từ chìm xuống mạnh mẽ, cô vội vàng túm chặt lấy tay của bác sĩ Dịch Đăng. "Sao lại như thế? Bác sĩ Dịch Đăng, y thuật của anh cao minh như vậy, anh nhất định có cách mà đúng không? Cầu xin anh cứu anh ấy, tôi có thể hiến nội tạng, anh đem những thứ có thể dùng trên người tôi cho anh ấy hết đi!"
Cô nói không suy nghĩ mà van xin, sự hờ hững trong mắt Dịch Đăng cuối cùng theo lời nói của cô mà tiêu tan từng chút một, nhưng mà vẻ mặt của anh ấy vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu vẫn là chế giễu.
"Dựa vào con gà yếu như cô mà còn muốn cứu người? Trước tiên cứ điều dưỡng cho tốt đi rồi lại nói saul"
Nói xong, Dịch Đăng treo phiếu bệnh án trong tay lên trên tường, quay người liền đi, chỉ là lúc đi tới cửa, anh ấy bỗng dừng lại bước chân, nhàn nhạt mở miệng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận