Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 278:

Chương 278:Chương 278:
Chương 278:
"Không được! Cố Bắc Từ, mày còn rất nhiêu chuyện tiếp theo đang đợi mày làm!
Cố Bắc Từ đưa tay ra vỗ vỗ mấy cái vào hai ám mình, muốn cho bản thân mình tỉnh lại.
Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là Quý Úy Nhiên điện thoại đến.
"Bắc Từ, cậu đang ở đâu thế? Đã hẹn hôm nay đi chùa Đại Giác để cầu nguyện mà, mọi người đêu đang đợi cậu đấy!"
Cố Bắc Từ đột nhiên nhớ lại là cô đã hẹn với Quý Úy Nhiên sau khi thi xong sẽ đi chùa Đại Giác để cầu nguyện, liền ba chân bốn cảng chạy đi.
"Cậu yên tâm tớ tới liên, tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc cậu thọ trai (ăn chay ở chùa) ở chùa Đại Giác đâu!" "Ai... ai nói là tớ muốn thọ trai chứt"
Trong điện thoại truyền đến âm thanh đang tức điên của của Quý Úy Nhiên, sau đó Cố Bắc Từ làm như không nghe thấy gì, cúp điện thoại, bắt xe taxi đến thẳng chùa Đại Giác.
Đến cổng của chùa Đại Giác, Cố Bắc Từ không ngờ rằng hôm nay khách hành hương đi thờ cúng nhiều như vậy, khắp nơi đều là cảnh chen chúc người với người, nếu như cứ theo đường mà lúc trước bọn cô hay đi, thì tâm nửa tiếng cũng không đi vào được.
Cố Bắc Từ ngắm nhìn con đường tắc phía bên cạnh, bước chân chuyển hướng, quyết định từ phía sau vượt qua đi vào.
Năm phút sau, Cố Bắc Từ đã bị lạc đường không chút gì bất ngờ, cô cứ nghĩ là miếu thờ của chùa Đại Giác không to mấy, chắc là rất dễ tìm, nhưng con đường quanh co, các đường tắt càng nhiều, vả lại mỗi con đường đều khá giống nhau, cô lúc này như chết lặng.
"Thôi vậy, vẫn là nên tìm một hòa thượng ở đây rồi sau đó nhờ hòa thượng dẫn đương vậy."
Cố Bắc Từ nhìn xung quanh sau đó nhìn thấy một tiền phòng mở hé cửa, trong tiềm thức đi qua bên đó, nhẹ nhàng nhỏ cửa.
"Xin hỏi có ai bên trong không?"
"Thí chủ, mời vào."
Trong tăng phòng liên truyền đến một âm thanh của người lớn tuổi lại đôn hậu, âm thanh này khiến người ta nghe được tâm tình liền yên tĩnh hẳn, sau đó cô liền theo lời nói của ông mà tiến vào.
"Xin lỗi đã làm phiền sư."
Cố Bắc Từ liền xin lỗi, sau đó cẩn thận đi vào.
Chỉ thấy mùi hương thoang thoảng trong phòng, một vị sư già mặc áo cà sa trên người đang ngồi trên đệm hương bồ (đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ. ), trên tay đang lần tràng nhắm mắt niệm kinh, trên cái bàn nhỏ được đặt một con cá bằng gỗ, một ống thăm, một cuộn kinh thư, thanh nhã tính mịch.
"Chào đại sư, con nhất thời bị lạc đường, xin hỏi sư có thể chỉ đường giúp con để con đi ra ngoài được không ạ?"
Cố Bắc Từ chấp hai tay lại lịch sự, sau đó nói rõ cô đang cần sự trợ giúp.
"Nếu như thí chủ đã đi nhầm, thì chính là duyên phận. Hay là lão nạp giúp con tính một quẻ?”
Vị đại sư từ từ mở mắt, hiền từ nói.
Cố Bắc Từ ngơ ngác, trong lòng thì có vẻ muốn từ chối, chủ động muốn bói qủe cho cô lẽ nào có ý đồ gì?
"Đã là duyên phận rồi thì không cần tiên." Lão hòa thượng nhìn cô và nói nhỏ nhẹ, khiến cho Cố Bắc Từ có chút xấu hổ, xem ra là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Cô đột nhiên nhớ lại lúc trước Quý Úy Nhiên đồn thổi cao tăng ở chùa Đại Giác lên tới trời, hôm nay đúng lúc cô muốn nghiệm chứng xem sao, những hòa thượng này có thật là thân thánh không -
Cố Bắc Từ quyết định ngồi xếp bằng xuống, trả lời một cách hào phóng.
"Vậy con sẽ thử bói một quẻ, làm phiền đại sư rồi."
"Không cần khách sáo, mời thí chủ tự xin một quẻ."
Lão hòa thượng đưa ống thăm ra trước mặt Cố Bắc Từ, biểu thị cô tự mình rút quẻ.
Cố Bắc Từ câm ống thăm lên lắc lắc, không ngờ rằng một một cây thăm gỗ được sơn màu đỏ rơi xuống đất. "bịchI"
Âm thanh đó đột nhiên phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng, Cố Bắc Từ trong lòng nổi lên sự bất an, khẽ nhíu chân mày lại.
Không đợi Cố Bắc Từ phản ứng lại, lão hòa thượng nhặt cây thăm đỏ bằng gỗ lên.
"Đại sư, trên thăm gỗ viết gì vậy ạ?"
"Con...
Bạn cần đăng nhập để bình luận