Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 693:

Chương 693:Chương 693:
Chương 693:
Quả nhiên dù màn biểu diễn của các tuyển thủ có xuất sắc đến đâu, họ cũng không thể vượt quá 97 điểm, nhưng tới cuối vẫn có chút đáng tiếc.
Cuối cùng thì trận đấu cũng kết thúc, tới lượt Cố Bắc Từ lên.
Cô mặc một bộ cánh như thiên sứ được đại ma vương đặc biệt thiết kế cho cô, đúng như cái tên gọi của nó, cô thực sự như một thiên thần, hạ giáng xuống trước năm nghìn khán giả.
Một chùm đèn đuổi theo chiếu vào cô, toàn bộ khán giả ở hội trường đều ồ lên kinh ngạc.
“Trời ơi! Cô gái này là thiên sứ ư?”
Thậm chí có bé gái còn hiếu kỳ mơ hồ hỏi mẹ.
"Mẹ ơi, tại sao thiên thần này lại không có cánh?” Rất nhiêu khán giả ngày hôm qua xem buổi biểu diễn sơ khảo của Cố Bắc Từ đã vỗ tay âm ầm, thậm chí huýt sáo để cổ vũ cô.
Thậm chí có người còn hét to tên cô bằng giọng Trung Quốc bập bõm.
Cảnh tượng giống như một buổi họp mặt fan hâm mộ nhỏ vậy, một cô gái phương đồng vậy mà lại được chú ý tới thế ở nước ngoài, khiến các nhạc công và giám khảo ở hiện trường cũng chú ý theo.
"Cố Bắc Từ, bắt đầu!"
Trận đấu bắt đầu, Tư Thần và Quý Úy Nhiên vội vội vàng vàng từ hội trường bên cạnh bước sang.
"Hai người sao lại tới đây?”
Thẩm Kiếm Tinh kinh ngạc hỏi.
"Bọn em thi xong rồi, em được giải ưu tú, Thần Thần lấy được giải đồng, nghe nói tất cả các hạng mục giải thưởng đều được trao cùng nhau, nên bọn em tới đây trước.'
Quý Úy Nhiên nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Thẩm Kiếm Tinh, sau đó hỏi lại.
"Tình hình ở đây thế nào rồi?"
"Không lạc quan cho lắm, Daisy có chút sơ suất nên chỉ được có 97 điểm, vừa rồi cô ta còn cố ý chạy qua đây kích thích A Từ, anh lo lắng cô ấy sẽ không phát huy được như bình thường, hôm nay người chơi đều rất mạnh."
Thẩm Kiếm Tinh cau mày nói.
"Xem ra ban giám khảo thực sự đã bị mua chuộc rồi."
Tư Thần nắm chặt tay, cau mày nhìn lên sân khấu.
Lúc này, khán giả ở phía dưới vô thức im lặng trở lại, Cố Bắc Từ châm chậm nhắm mắt lại, hít thật sâu, tưởng tượng cảnh vật xung quanh như lùi lại phía sau, cô như đang uyển chuyển đặt mình vào thảo nguyên rộng lớn, ở đó chỉ có hình ảnh kẻ mạnh hiếp yếu.
Âm thanh êm dịu vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Cố Bắc Từ vậy mà lại chọn bài "Canon' nổi tiếng.
"Hải! Cô ta chọn "Canon" ư, có phải đang tự thử thách bản thân mình không?”
Daisy ngay lập tức lên tiếng chế nhạo khi nghe đoạn dạo đầu của bản nhạc.
Canon là tác phẩm kinh điển [tiểu thuyết Hồng trân mưa bụi] đã được rất nhiều các nhạc công nổi tiếng biểu diễn với nhiều phiên bản khác nhau. Đặc biệt nhất là bản violin, có tới năm sáu bản siêu cổ điển.
Những kiệt tác này đã để lại một ấn tượng khó phai trong lòng khán giả, vì vậy mà sự đánh giá, thưởng thức tác phẩm này đã được đẩy lên cao.
Nếu như phần biểu diễn của Cố Bắc Từ dừng lại ở mức bình thường thì khác giả sẽ cảm thấy tệ, nếu như Cố Bắc Từ biểu diễn vừa đủ, thì trong mắt rất nhiêu khán giả chỉ là hoàn thành phần thi mà thôi, rất khó để đánh giá xuất sắc.
"Tôi thắng chắc rồi!"
Daisy đắc ý cười thâm, mà ngay lúc này, cây cung trong tay Cố Bắc Từ khẽ quay một chút, giai điệu đột nhiên thay đổi...
Khúc dạo đầu nhẹ nhàng càng thêm êm dịu, nhưng vì cái hợp âm đó, nó nhuốm một dấu vết của nỗi buồn.
Dường như khi bắt đầu một kiếp người, bất cứ ai cũng không có gì, họ cháy hết mình và chiến đấu cho lý tưởng của mình...
Có khán giả thấy chua xót, một số lại cảm thấy bối rối, bất tri bất giác họ đã được Cố Bắc Từ đưa vào thế giới âm nhạc của cô, và chìm đắm trong đó.
Một giây sau, giai điệu đột nhiên tăng nhanh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận