Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 772:

Chương 772:Chương 772:
Chương 772:
Một tiếng sau, Tư Dạ nói tới miệng khô lưỡi đắng, mà chỉ để cho bên A là Đại Ma Vương thốt ra hai chữ.
"Có thể."
Hội nghị kết thúc, mọi người đều đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, duy nhất có Cố Bắc Từ và Đại Ma Vương.
Cố Bắc Từ nhíu chặt mày, thật ra cô muốn đứng lên, nhưng mà tay cô vẫn còn đang ở trong lòng bàn tay của Đại Ma Vương, sao cô có thể không biết xấu hổ mà đứng lên chứ!
Vất vả lắm người đàn ông rốt cuộc cũng nhận ra Cố Bắc Từ xấu hổ, không tình nguyện buông lỏng tay ra, bất thình lình hướng nói chuyện với Cố Bắc Từ.
“Cùng nhau ăn cơm trưa nhé?”
Khi câu hỏi này được đặt ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Tư Dạ vui vẻ lộ ra nụ cười siêu lớn: "Lão đại, chừng nào thì anh trở nên có nhân tình như vậy? Bụng em cũng đói tới mức kêu vang lên rồi, rốt cuộc hôm nay cũng có thể tham quan nhà ăn ở Hoắc thị của mấy người..."
Anh ta còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh băng mang theo sát khí của người đàn ông quét qua một cái, khiến anh ta sợ tới mức giật nảy mình, đột nhiên phản ứng lại.
"Cái kia, Chiến Anh, Diệp Khản với cả Thư Tĩnh, đã lâu rồi chúng ta không có tụ tập nhỉ, tôi có biết một nhà hàng Tứ Xuyên làm đồ ăn đặc biệt ăn ngon, nếu không hôm nay cùng đi ăn đi?”
Tư Dạ nhìn ba người kia với khát vọng sinh tôn mãnh liệt, Chiến Anh phản ứng nhanh nhất, vội vàng nói.
"Được đó, gần đây quả thật tôi muốn ăn một chút đồ có vị nặng."
"Ăn cái gì có vị nặng, không phải vừa bấy lão đại nói là... Ai u, Chiến Anh, anh đánh tôi làm gì?"
Diệp Khản là người thứ hai còn chưa kịp phản ứng lại, vừa mới nói được một nửa, thình lình bị Chiến Anh đánh một cái thật mạnh, đối diện với ánh mắt của Chiến Anh, anh ya mới hậu tri hậu giác hiểu ra, nhanh chóng kéo dài giọng ra mà phụ họa nói.
" - đúng đúng đúng, hai ngày nay đều ăn món ăn Quảng Đông, thế nên thay đổi khẩu vị, đi đi đi!"
Nói xong, Diệp Khản chủ động hơn so với bất cứ ai khác mà chạy ra ngoài, ba người đàn ông đồng thời nhìn Đỗ Thư Tĩnh.
Đỗ Thư Tĩnh chỉ cười.
"Đi thôi, cho dù tôi không muốn ăn cay cũng ăn cay.
Nói xong, ánh mắt của cô ta không chút để ý đảo qua Cố Bắc Từ và Hoắc Tư Triệt, biểu cảm tự nhiên cùng với mấy người Diệp Khản Tư Dạ đi ra ngoài.
"Triệt ca ca, vừa mới nãy anh làm gì mà lại thể hiện rõ ràng vậy?”
Cố Bắc Từ nghi ngờ nhìn Đại Ma Vương, tổng cảm thấy hôm nay Đại Ma Vương có chỗ nào đó cứ là lạ, biểu hiện giống như có chút quá mức nhiệt tình. Trước kia anh cũng không tới mức nắm tay cô ngay trước mặt người khác.
'Em không thích?"
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, dùng giọng nói dễ nghe hỏi thẳng ra.
"Cũng... Không có.'
Cố Bắc Từ đỏ mặt, hàm hàm hồ hồ trả lời. Tuy rằng cô thích chứ, nhưng mà là con gái thì cũng phải rụt rè một chút.
Mà cố tình vào lúc này, bụng cô lại không chút rụt rè nào mà vang lên một chút.
Càng thêm xấu hổ...
Khóe môi Hoắc Tư Triệt cong lên không quá mức rõ ràng, đưa cô trở về văn phòng, hôm nay cố ý để dì Minh làm món tôm lớn mà cô thích ăn nhất.
Lúc ăn cơm, Cố Bắc Từ bưng bát, ánh mắt nhìn về phía bàn làm việc của Đại Ma Vương, quả nhiên trông thấy hộp thuốc nhỏ mà Diệp Khản nói đó, tổng cộng hai hộp đựng hai loại thuốc, phía trên còn dán nhấn.
Rốt cuộc phải làm sao để đề cập tới chuyện hộp thuốc với Đại Ma Vương đây?
Cố Bắc Từ vô ý dùng chiếc đũa chọc vào bát cơm, trong lòng khó khăn.
Mà mỗi một động tác nhỏ của cô đều không thoát khỏi đôi mắt của người đàn ông, Hoắc Tư Triệt theo ánh mắt của cô nhìn về phía bàn làm việc, ngay sau đó hỏi.
"Bọn họ nói gì với em à?”
"Vâng."
Cố Bắc Từ thành thật gật gật đầu, Đại Ma Vương của cô là người cực kỳ thông minh, bất cứ kẻ nào cũng đừng nên mong nói dối ở trước mặt anh, đặc biệt là chính cô.
"Em biết chị Thư Tĩnh nghiên cứu phát minh ra hai loại thuốc, một loại là dùng để trị chứng hung hăng của anh, một loại là dùng để giúp em khôi phục ký ức, chẳng qua..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận