Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 133:

Chương 133:Chương 133:
Chương 133:
Trong nháy mắt, Hứa Vận Nhi giống trái cà gặp sương gió lớn, hoàn toàn mệt lả.
*
Lân nữa tới phòng làm việc của Hoắc Tư Triệt, Cố Bắc Từ đã không cần thận trọng như lần đầu tiên, không cần Chiến Anh dẫn đường, chính cô quen cửa quen nẻo tự đi thang máy lên.
Thang máy thẳng tới tầng chót, phòng làm việc của tổng giám đốc cũng không đóng cửa, Hoắc Tư Triệt hình như đi họp vẫn chưa trở lại.
Cố Bắc Từ lững thững đi vào, trong nháy mắt trợn to hai mắt, cô theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, nhìn kỹ lại cửa phòng mới xác nhận mình không có đi nhâm phòng.
Phòng làm việc lớn như vậy, bỗng nhiên dùng một bức rèm màu hồng để ngăn cách không gian, loáng thoáng có thể thấy bên trong đã đổi sang mộ bộ ghế salon mang phong cách thiếu nữ, thậm chí trên ghế salon còn để một cái chăn cùng gối ôm màu hồng.
Các trò chơi giải trí đều được đáp ứng đầy đủ không nói, phía dưới bàn uống trà nhỏ, còn đặt mấy hộp quà vặt cùng trái cây.
"Đây là.. .
Cố Bắc Từ không kiêm chế được than nhẹ một tiếng, cô nhớ lần trước mình chẳng qua là lẩm bẩm một tiếng rất nhỏ cũng không để trong lòng, không nghĩ tới Hoắc Tư Triệt lại chuẩn bị cho cô một niềm vui bất ngờ như vậy.
“Thích không?”
Một âm thanh trâm thấp vang trên đỉnh đầu cô, Cố Bắc Từ chợt xoay người, đối mặt với đôi mắt thâm thúy giống như ngân hà. "Thích, em rất vui, chẳng qua là anh không cảm thấy như vậy rất không phù hợp với phong cách toàn bộ phòng làm việc của anh à."
"Anh không cảm thấy vậy."
Người đàn ông ánh mắt nhu hòa đưa tay theo thói quen vén lọn tóc phất qua của Cố Bắc Từ
"Ăn cơm thôi."
"Ừm, được."
Bị đại ma vương nhắc tới như vậy, Cố Bắc Từ cũng cảm thấy đói, chủ động đi tới trước bàn trà mở hộp đựng thức ăn ra, động tác thành thạo bới cơm cho mình cùng đại ma vương .
"Đúng rồi, Triệt ca ca, học viện âm nhạc .Julia có gửi thư trả lời cho em, em chỉ có không tới một tháng để chuẩn bị chuyên nghiệp cho cuộc thi.
Sau này buổi trưa em cũng phải ở lại tập luyện, không thể tới công ty cùng ăn cơm với anh được, anh có thể để dì Minh đưa cơm tới trường học cho em được không?”
Thật ra thì cô còn chưa phải là quá quen thuộc với việc cùng Hoắc Tư Triệt thường xuyên chung sống như vậy, dẫu sao kiếp trước cô cũng trốn tránh anh hận không được tự sát, chỉ có thể nói từ từ đi.
Cô nói xong những lời này, ánh mắt của Hoắc Tư Triệt lập tức lạnh xuống.
Nhưng lần này Cố Bắc Từ sẽ không nhượng bộ, không thể lần nào cũng nuông chiều đại ma vương, huống chỉ lân này cô có lý do chính đáng.
Cô rất có cốt khí một câu đều không nói, cách mấy phút, người đàn ông giọng lạnh lùng đáp một tiếng.
"Ừ"
Cố Bắc Từ lập tức gắp cho đại ma vương một đũa măng khô, lại làm bộ nguy hiểm dặn dò: "Thời điểm không có em ở đây, anh cũng phải ăn cơm đúng giờ, mặc dù buổi trưa em không thể cùng ăn cơm với anh, nhưng em biết gọi điện thoại tới kiểm tra, có biết hay không?”
"Tiểu Bắc à."
Bỗng nhiên người đàn ông dừng lại động tác, ánh mắt dò xét đánh giá Cố Bắc Từ, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Cô Bắc Từ cũng giật mình, thử dò hỏi.
"Hả?"
"Anh là trẻ con hay sao?"
Cố Bắc Từ: "1!!!"
Đang lúc cô không biết trả lời như thế nào, thì điện thoại của đại ma vương reo lên.
Cô lập tức trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đúng là cuộc điện thoại cứu mạng.
Chỉ tiếc, cô đem lời nói quá sớm... còn nói ngược!
Bạn cần đăng nhập để bình luận