Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1057:

Chương 1057:Chương 1057:
Chương 1057:
Cố Bắc Từ vui vẻ đi vê phía Đại Ma Vương, an tâm ngồi xuống bên cạnh anh.
Trợ lý của Đỗ Thư Tĩnh đứng dậy, rót cho cô một ly sữa, ánh mắt Cố Bắc Từ thờ ơ lướt qua ly sữa, và bộ dụng cụ ăn trước mặt, sau đó ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt trợ lý kia.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trong không trung, trợ lý căng thẳng dời ánh mắt sang phía khác trước, những đường gân xanh trên trán cậu ta nói rõ với Cố Bắc Từ rằng, anh ta đang căng thẳng.
Cố Bắc Từ bình tĩnh đẩy bộ dụng cụ ăn vê phía trước, sau đó vươn tay lấy sữa, khoé mắt giả vờ vô tình lướt qua Đỗ Thư Tĩnh, quả nhiên cô ta cũng đang giả vờ bận rộn nhưng thực ra đang quan sát cô. Mới sáng sớm mà đã định làm cái trò gì đây, Cố Bắc Từ thâm mắng trong lòng một câu, sau đó liền đặt ly sữa xuống, trực tiếp câm ly sữa mà Đại Ma Vương đã uống được một nửa ở bên cạnh lên, ở trước mặt tất cả mọi người uống một hơi.
Những người khác trên bàn ăn, vừa rồi còn đang thảo luận sôi nổi chuyện thị trường cổ phiếu, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ đều im lặng vì kinh ngạc, đặc biệt là Đỗ Thư Tĩnh.
Ánh mắt của cô ta cuối cùng cũng không còn bận rộn nhìn sang chỗ khác, mà nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ theo tiêm thức.
Đây chính là hiệu quả náo động cần thiết, Cố Bắc Từ nhướng mày trong lòng.
"Triệt ca ca, em còn muốn ăn con tôm đó."
Cô cầm rĩa lên, hất hất cằm về phía Hoắc Tư Triệt một cách tự nhiên, như thể những động tác như thế này bọn họ đã làm rất nhiều lần thành thói quen rồi, chính xác cũng đã làm rất nhiều lần, chỉ có điều đều là trong giấc mộng.
Những người khác có mặt ở đây càng trở nên im lặng hơn, thậm chí ngay cả những giám đốc điều hành ở bàn bên cạnh cũng vô thức nhìn sang.
Đặc biệt là lão Triệu của bộ phận tài vụ, bị dọa sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Ai ai cũng biết, sự sạch sẽ của thái tử Hoắc ở Đế Kinh đã đến mức phải bới lông tìm vết rôi, nhưng vừa rồi trợ lý Cố lại có thể to gan dùng ly của Hoắc tổng, hiện tại lại còn muốn sai bảo Hoắc Tổng bóc tôm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, e rằng, một màn tinh phong huyết vũ sắp kéo đến rồi.
Tuy nhiên, con ngươi của tất cả mọi người sắp rơi ra ngoài trong sự kinh ngạc, Hoắc Tư Triệt vậy mà lại chậm rãi câm dao rĩa lên, thong thả ung dung lấy vài con tôm, sau đó rất nghiêm túc bóc, bóc từng con từng con một sạch sẽ đẹp đếẽ, rồi cuối cùng đặt vào đĩa của Cố Bắc Từ.
"Trời ơi, tôi không thấy gì cả, có dậy muộn cũng không sao, nhưng có thể đừng ngược cẩu ở trước mặt tôi được không?”
A Kiều than khóc, nằm bò ở trên bàn tức giận kháng nghị.
Cố Bắc Từ cũng không muốn mới sáng sớm mà đã rắc cẩu lương, quả thực là có người ăn ở quá chó.
"Tôi cảm thấy hơi không thoải mái, mọi người ăn trước đi.'
Đột nhiên, động tác Đỗ Thư Tĩnh đứng dậy rất lớn tiếng, nói một câu ngắn gọn, rồi đi vê phía phòng vệ sinh.
Các giám đốc điều hành đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng tế nhị.
Trong phòng vệ sinh,
Đỗ Thư Tĩnh lấy son ra trang điểm trước gương, nhìn bản thân thanh nhã và tri thức trong gương, đột nhiên cô ta nở một nụ cười lạnh lùng, nụ cười dần chuyền tử bình thường sang dữ tợn và u ám.
Lúc này, chiếc điện thoại đặc thù trong túi xách cô ta đột nhiên vang lên.
'Alo? Lại có chuyện gì?”
Đỗ Thư Tĩnh cau chặt mày, ngữ khí có chút mất kiên nhẫn.
Bất kể cô ta có bình tĩnh như thế nào, nhưng bao nhiêu chuyện đồn lại với nhau, nên cô ta vẫn nổi điên lên.
Không ngờ rằng, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vui mừng của tiến sĩ Chương.
"Đỗ tiểu thư, tôi gọi đến để báo cho cô một tin tốt, loại thuốc mà cô vẫn luôn muốn, tôi đã khai triển ra rồi, và các thành phân cũng đã có hiệu quả hơn trước, lượng sản xuất cũng có thể hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn!"
"Hy vọng lần này ông không nói dối!"
Đỗ Thư Tĩnh không vội vui mừng, dù sao thì tiến sĩ Chương đã khiến cho cô ta cảm thấy thất vọng từ lần này đến lân khác, nhưng ngay sau đó tiến sĩ Chương đã gửi đến một đoạn video ở phòng thí nghiệm.
Đỗ Thư Tĩnh xem video, biểu cảm tiếp theo cũng khác hẳn, trong màn hình, người được dùng để thí nghiệm kia bởi vì thiếu thuốc, mà đau khổ giống như một con nghiện vậy, tiến sĩ Chương bảo anh ta làm cái gì anh ta liền làm cái đó.
"Giả thành chó kêu hai tiếng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận