Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1170:

Chương 1170:Chương 1170:
Chương 1170:
Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, vô số băng lụa màu vàng từ không trung bay xuống, dưới đèn pha vô cùng óng ánh, thời gian dường như dừng lại vào thời khắc này, mà Cố Bắc Từ nhìn mưa vàng khắp bâu trời, nhất thời muôn vàn xúc động.
Cô cuối cùng cũng đã đặt dấu chấm hết cho sai lâm của thanh xuân rồi, quá khứ như làn khói, đoạn đường báo thù này cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi nghi thức đánh chuông kết thúc, ba anh em hẹn ngầm đi nghĩa trang của Cố Thị.
Cố Bắc Từ ôm một bó hoa tươi to màu trắng, đặt trước mộ của Lão Cố và mẹ.
"Ba mẹ, con và anh cả anh hai đến thăm hai người rồi đây...
Gần đây con đã thay đổi rất nhiều thói hư, lấy lại được Cố Thị, anh cả và anh hai cũng thuận lợi quay vê bên cạnh con, con vẫn là đứa trẻ ngoan trong mắt hai người chứ?"
Nói đến đây, trước mắt Cố Bắc Từ dường như dần dần hiện lên nụ cười ngày trước của ba mẹ, nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả ký ức như làn khói, tan biến trước mặt cô.
Cô không thể không đau lòng, anh cả đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên vai của cô.
"Không nói với ba mẹ một chút chuyện vui sao?"
Cố Bắc Từ dần dần hồi tỉnh lại tinh thần gật gật đầu.
"Đúng, nên nói một chút chuyện vui. Ba mẹ, mấy người phá hoại hạnh phúc của con đều đã nhận được báo ứng rồi, con và Hoắc Tư Triệt cuối cùng cũng đã ở bên nhau hạnh phúc, hai người ở trên trời nhìn thấy chắc cũng sẽ vui cho con đúng không?”
"Ba mẹ nhất định sẽ vui cho em, bọn họ thương Bắc Từ nhất, anh hai cũng vậy.
Cử chỉ của Cố Thất Giác nhẹ nhàng đỡ Cố Bắc Từ từ dưới đứng lên, trời thu xơ xác, gió trên đường núi vẫn là quá lạnh.
"Đi thôi, em vẫn đang dưỡng thương, không thể ở ngoài gió quá lâu được."
"Vâng, chúng ta quay về thôi."
Cố Bắc Từ gật đầu trả lời, ba anh em vừa xuống núi, không xa đó liền nhìn thấy bóng của một chiếc Rolls-royce quen thuộc, cửa xe mở ra, hiện ra gương mặt tuyệt sắc của Hoắc Tư Triệt.
"Tiểu tử này sao mà đuổi đến đây rôi?"
Anh hai vừa lẩm bẩm châm biếm, vừa đưa chân đá hòn đá cản đường ở trước mặt, dường như viên đá cuội trước mặt không phải là viên đá nhỏ, mà là gương mặt Hoắc Tư Triệt.
Nhìn thấy đại ma vương, đôi mắt Cố Bắc Từ vô thức sáng lên, vừa định xông qua lại nhớ lại hai anh bên cạnh, quay đầu lại có chút ngại ngùng nói.
"Anh cả, anh hai..."
"Đi đi, bù đắp lại những gì hai em đã từng thiếu sót."
Anh cả đồng ý mỉm cười, anh hai lạnh lùng hừ lên một tiếng nhìn qua chỗ khác, nhưng cuối cùng cũng không nói gì phản đối.
"Vậy em đi trước nhé.'
Nhận được sự cho phép của các anh, Cố Bắc Từ đẩy nhanh bước chân chạy về phía đại ma vương, người nam nhân sớm đã xuống xe, chủ động đưa tay ra, ở trước mặt hai người anh ôm cô một cái thật chặt.
"Hừ! Bắp cải ngọc bích đều bị lợn ăn mất rồi!" Cách đó không xa, Cố Thất Giác tức giận hừ hừ nói.
"Cũng được xem là vua của các loài lợn rồi, Bắc Từ cảm thấy hạnh phúc là được."
Anh cả Cố Khiêm hiếm khi tiếp lời mấy câu đánh giá của em trai, sau đó nhướng mắt nghiêng qua nhìn anh ta, mở miệng nói sâu xa.
"Sao anh không thấy đầu lợn em mang một cái bắp cải ngọc bích quay vê?"
"Em...'
Cố Thất Giác nhất thời cứng miệng, qua vài giây sau, anh ta lớn gan phản bác nói.
"Anh cứ đợi đấy, em rất nhanh liên có thể mang một bắp cải quay vê nhà thôi! Ngược lại anh, vẫn nên là cố gắng thêm nhét”
Nói xong câu này, không đợi anh cả Cố Khiêm phản ứng lại, Cố Thất Giác lập tức chạy lên xe moto bên cạnh, sợ sẽ bị đánh, phóng nhanh như gió.
Còn lại một mình Cố Khiêm, bị gió trên núi thổi, nội tâm của anh lớn có chút lộn xộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận